Bà ngoại mình hồi còn trẻ là một tuyệt sắc giai nhân trong xóm. Ông ngoại mình yêu bà, rồi ông bà cưới nhau. Bà sinh cho ông 3 người con, mẹ mình là con cả. Cuộc sống cứ bình yên như vậy cho đến khi bà bị trúng gió độc và bị cảm nặng. Đến khi bà khỏi bệnh thì tâm trí của bà bỗng hóa thành trẻ con. Bà nói lắp, làm việc vụng về, suy nghĩ ngây ngây ngô ngô như một đứa trẻ. Thế là từ đó ông ngoại và mẹ mình cáng đáng mọi việc, từ việc kiếm tiền đến việc nấu ăn, chăm sóc gia đình.
Nhưng bà mình vẫn thích đi chợ, thích mua sắm, thích chăm sóc gà qué, nuôi gà cho nó béo ú na ú nần đến mức gà không đi nổi nữa. Mỗi khi ông mình bảo bà cho gà ăn ít thôi, nó béo quá thì không đẻ trứng được, bà mình sẽ cãi lại, bô lô ba la như một đứa bé cãi lại bố mẹ, trông buồn cười lắm.
Bà ngoại cưng mình lắm. Hồi còn nhỏ cứ khi nào mình sang chơi, bà ngoại sẽ mua 1 bịch đầy ắp Coca cho mình uống đến chán thì thôi, đến mức mẹ mình phải gắt lên: “Bà cho cháu uống Coca ít thôi, nó sâu hết răng rồi”.
Bà ngoại mình nữ công gia chánh dở lắm. Hồi còn bé sang nhà ông bà ngoại chơi, mình hầu như không bao giờ ăn cơm. Cứ đến bữa ăn, nếu thấy mình chê ỏng eo đồ ăn không ngon, bà ngoại sẽ tự tay úp cho mình một bát mì gói. Mình mê món mì tôm úp đó. Trong trí nhớ của mình, chiếc mì tôm úp với nước sôi là món ngon nhất mà bà ngoại đã từng làm.
“Tuần sau lại sang chơi với bà nhé, bà lại úp mì tôm cho mà ăn”.
Mình thích sang nhà ông bà ngoại, phần vì chiếc mì tôm úp. Ở nhà nội mình, làm gì có chuyện đến bữa ăn, trẻ con chê ỏng chê eo đồ ăn rồi đi ăn mì tôm? Nhưng ở nhà bà ngoại, mình được ăn mọi thứ mình thích.
Có hôm mẹ mình nấu 1 nồi mì tôm nóng hổi cho mình ăn, mình kêu “ứ ừ, con thích nấu mì giống kiểu của nhà bà ngoại cơ”. Mẹ hỏi mình nấu sao, mình chỉ: “Cho mì vào bát này, cho xúp vào, rồi đổ nước sôi, rồi úp cái đĩa lên cho nó chín”. Mẹ mình kêu trời, mì tôm úp thì làm sao ngon bằng mì tôm nấu được.
Vậy mà sao mình lại thấy mì tôm úp ngon ghê…
