Để trong cơn mưa đầu mùa hạ, mang tới cho người một chiếc ô, không phải câu “em đừng dầm mưa nhé”. Để trong cái nắng bỏng da, áp vào mặt người một cốc nước mát lành, không phải bảo “em đừng để say nắng em nha”. Để đưa người về trong tối hạ âm u, không phải dặn “em về cẩn thận”. Và để khi người yếu ớt nói muốn chia tay, anh ôm người thật chặt, không phải, “ừ, miễn em vui”. Em nào có vui…
Anh học được cách yêu chưa? Có lẽ rồi. Người ta sẽ lớn lên qua mỗi cuộc tình. Để không cắt đi cắt lại vào lòng người sau, để không nắm níu không thành người cũ. Mà cũng có lẽ chưa. Vì chỉ mấy mươi ngày trong cuộc đời anh sao đủ.
Tụi mình kết thúc nhẹ nhàng đến bất thường. Một lời chia tay trong đêm muộn, một lời đồng ý lúc bình minh. Anh không níu kéo, em run rẩy rời đi. Mùa hạ buồn thiu em cuốn gói dọn khỏi cuộc đời anh. Hẳn đó là lần duy nhất anh giữ cửa cho em: giữ cửa lòng anh để em rời khỏi. Chúng mình không gặp lại nhau. Em lại hồ hởi lao vào một tình yêu chóng vánh, như đã quên đi những sẹo sọ anh đưa.
Thật ra em không quên đi. Thỉnh thoảng, sẽ có người nhắc về anh, như dạo chơi trên miệng vết sẹo sắp lành. Khơi ra anh, của đầu mùa hè dịu dàng gây thương nhớ. Khơi ra anh, của cuối mùa hè với bao nhiêu tan vỡ. Để em lại rơi rơi trong những ám ảnh về người.
Em lâu lâu có tò mò về cuộc sống của anh. Có vẻ anh đã thật sự lớn lên. Những đứa trẻ xa nhà buộc phải lớn lên, như anh ngày ấy, như em bây giờ. Sài Gòn cần người lớn. Sài Gòn có thương anh không? Sài Gòn không thương em. Em dị ứng thời tiết, người nổi đầy mẩn đỏ. Mưa Sài Gòn lớn quá, em sụt sịt nhức đầu. Em chật vật trên giường tầng kí túc xá, cố dỗ ngọt lồng ngực khỏi cơn ho – di chứng Covid để lại. Em thở thật sâu, nước mắt chảy dài. Em nhớ mùi đất xộc lên sau cơn mưa đầu hạ quê mình. Sài Gòn đắt đỏ cắt xẻ những đồng tiền mẹ gửi. Và dòng người lướt qua rất vội. Đi qua và đi qua. Lạ lẫm, như em và anh. Nếu giờ mình vẫn còn yêu như mùa hè năm ấy, anh có dặn em “giữ gìn sức khỏe”, “uống thuốc đầy đủ”, hay “em đừng ho nữa”? Dám lắm. Em ít nhớ về những mùa hè, nhưng mãi nhớ một mùa hè có anh, cùng những ký ức gãy vụn, những dặn dò nghe có vẻ thương yêu mà lại dư thừa. Hay em tham lam quá, nên đã muốn nhiều hơn?
Và em mong em đã không tổn thương anh như cách anh đã tổn thương em. Em càng không mong ai bị tổn thương như cách em đã chịu. Khi em kiên trì những cuộc gọi, khi anh chai đầu ngón tay trên bàn phím trong trận game với những người bạn của anh. Khi tóc em ướt nhẹp trong cơn mưa rào đổ rồi run rẩy thấy gò má mình âm ấm. Em không hối hận dòng tin đầu em gửi, không hối hận dòng tin cuối đã đi. Em chỉ hối hận vì đã từng tin mình có thể thay đổi được người, người mà vốn sinh ra đã không dành cho em.
Và xin anh, đừng cúi đầu lướt qua em như lần cuối cùng mình vô tình chạm mặt nhau, như trong ngày Tổng kết năm học đó. Tụi mình, làm gì có ai có lỗi với ai. Chỉ là mùa hè năm đó, tụi mình phát hiện tụi mình không dành cho nhau thôi…
Đầu mùa hạ, chúc anh vui.
___________