04.
Đường phố vào ban đêm không tấp nập xe cộ như ban ngày, vầng trăng sáng trên bầu trời chiếu xuống, kéo dài bóng của tôi và Lục Cố Chi lên mặt đất.
Cảnh tượng lúc này khiến tôi phảng phất nhớ về thời còn học Cấp 3, sau giờ tự học buổi tối, con đường nhỏ đó chỉ có tôi và Lục Cố Chi. Tôi không dám đi sánh vai với anh, nên chỉ đành men sát theo cái bóng của anh trên mặt đất, giả vờ như hai chúng tôi vô cùng thân thiết.
“Tuần sau chương trình lên sóng, em cũng sẽ có mặt ở trường quay à?”
“Vâng.”
Sau khi trả lời xong, đầu óc đang hỗn loạn của tôi bỗng ngộ ra vài thứ.
Đăng kí khám ở khoa của Lục Cố Chi, để quên bra ở phòng khám, đi ăn bữa đêm ở gần bệnh viện, giả vờ bệnh để anh ta đưa tôi về nhà, bây giờ lại phải gánh thêm tội mời anh đến quay chương trình nữa.
Bảo sao mọi người xung quanh đều hiểu lầm, nếu xâu chuỗi tất cả mọi việc phía trên lại, đến cả bản thân tôi còn tưởng rằng mình có suy nghĩ không an phận với Lục Cố Chi đấy.
“Là Lý Quang Minh phụ trách việc liên hệ với các khách mời, không liên quan gì đến em cả.”
“Ồ.” – Lục Cố Chi hơi nhếch miệng – “Thế nhưng anh lại khá mong chờ đấy.”
“Mong chờ gì cơ?”
“Buổi ghi hình tuần sau” – Khóe miệng Lục Cố Chi lại càng nhếch cao hơn nữa – “Hình như có người nào đó nói là sẽ cưa đổ anh.”
Đầu óc trống rỗng trong vòng 2 giây, tôi mới nhớ ra lời tôi nói với Lý Quang Minh lúc men say đang high.
“Không cưa được lão đại của giới Y học ấy, em đây cũng không mang họ Đinh.”
Gió nhẹ lướt qua gò má, những chiếc lá trên cây được ánh đèn chiếu in bóng xuống mặt đất. Trời đêm khiến cho tôi có được dũng khí vô cùng lớn, tôi dừng bước chân, gọi người đàn ông trước mặt lại: “Lục Cố Chi, từ thời khắc gặp lại nhau, em đã có điều muốn nói với anh rồi. Nhiều năm không gặp, anh…”
Ánh mắt của Lục Cố Chi rất đỗi dịu dàng, khóe miệng nhếch nhẹ lên làm tôi nhớ đến hình ảnh chàng thiếu niên áo trắng cô độc năm ấy. Anh vẫn đang đợi tôi nói tiếp.
“Anh tởm hơn nhiều đấy.”
Vẫn còn thấy chưa đã nên tôi lại nói tiếp: “Từ lúc anh chuyển trường, mối quan hệ giữa hai chúng ta đã chấm dứt rồi. Anh sang Havard học thành thành tài, bây giờ sự nghiệp cũng rực rỡ rồi. Em chẳng thể làm ảnh hưởng gì đến anh nữa, bây giờ anh quay lại trả thù em cũng chẳng còn tác dụng gì đâu.”
“Vừa lôi chuyện em theo đuổi anh trong quá khứ ra, vừa nói những lời mờ ám làm em thấy rất buồn nôn, hồi trước đúng là em đã theo đuổi anh, nhưng đó cũng đâu phải là tội đáng chết. Dù gì hiện giờ em cũng là bệnh nhân của anh, theo lý mà nói, chúng ta phải giữ khoảng cách nhất định, anh có hiểu không?”
“Anh mà cứ như thế này, sẽ khiến cho em muốn, muốn… ọe!!!”
Còn chưa nói nốt mấy chữ cuối, rượu trong dạ dày bỗng trào ngược lên, tôi nôn thốc nôn tháo.
Không biết đã nôn bao lâu, đến khi trong bụng không còn thứ gì có thể nôn ra được nữa, Lục Cố Chi mới giơ tay đưa cho tôi chai nước không biết mua từ khi nào, sau đó khoác áo khoác lên người tôi, ấn tôi ngồi vào xe, chở tôi về.
Trên đường về nhà, tôi thấp thoáng nghe thấy tiếng thở dài của Lục Cố Chi, nhưng vì không thể chống lại cơn buồn ngủ ập đến sau khi uống rượu, dần dần chìm vào giấc ngủ.
05.
Cả tuần nay Lục Cố Chi đều không liên lạc gì với tôi, khiến tôi cứ ở trong trạng thái lo sợ bất an. Không hiểu hôm đó tại sao tôi lại to gan như thế, dám nói thẳng những lời thật lòng đó vào mặt Lục Cố Chi.
Thành tích của nhóm chúng tôi hiện đang rất lẹt đẹt, đều phải dựa vào những tài nguyên mà Lý Quang Minh đi xin xỏ từ người thân. Lần này chỉ mong có Lục Cố Chi xuất hiện sẽ khiến cho tỷ lệ click vào chương trình tăng lên. Lỡ như làm Lục Cố Chi tức quá bỏ đi, thì Lý Quang Minh chắc chắn sẽ lột da tôi mất.
May là Lục Cố Chi vẫn còn biết giữ chữ tín, xuất hiện tại trường quay đúng theo giờ hẹn.
Có lẽ là do chương trình phổ cập kiến thức Y học đợt này có nội dung liên quan đến tuyến vú, anh ta mặc cả một bộ vest màu đen, nhìn nổi bật hẳn lên.
Lý Quang Minh chọc chọc vào cạnh sườn tôi, ngầm ra hiệu cho tôi xông lên đi, mong tôi có thêm ít cơ hội thể hiện trước mặt Lục Cố Chi. Nhưng tôi mới đắc tội với anh ta, rõ ràng thấy chột dạ, nên đâu muốn tự chui đầu vào để ăn mắng.
Lục Cố Chi nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Chúng ta đã thống nhất thời gian quay chương trình là 1 tiếng đồng hồ, bây giờ còn 53 phút nữa. Lát nữa tôi còn có hẹn lịch khám với bệnh nhân, không thể kéo dài thời gian ở đây. Nếu đoàn còn tiếp tục lề mề, thì mọi trách nhiệm đều sẽ do đoàn tự chịu.”
Tôi có thể cảm thấy rõ, sau khi Lục Cố Chi nói ra câu đó, cả người Lý Quang Minh đều run cầm cập.
Ngực tôi cũng bắt đầu co thắt.
Xong luôn, lần này không còn tội gì để đắc tội với người ta nữa rồi.
Hôm ấy tôi chê Lục Cố Chi tởm, buồn nôn, hôm nay Lục Cố Chi vác nguyên khuôn mặt lạnh băng khó gần lên sóng truyền hình. Anh ta ngồi trước ống kính máy quay, như một con công kiêu ngạo, còn có chút khí chất của Tổng tài bá đạo nữa.
Tính cách của Lục Cố Chi thay đổi đột ngột, khiến cho tên ngốc như Lý Quang Minh cũng cảm thấy có gì đó không đúng: “Mới hôm trước Chủ nhiệm Lục còn ngồi gặm xiên nướng với chúng ta, thấy tính tình cũng dễ gần, sao hôm nay tự dưng lại nghiêm túc thế?”
Tôi ho nhẹ hai tiếng: “Chắc là có ‘họ hàng’ đến chơi rồi.” (Ý là “bị”, đến kì, đến tháng)
Ai ngờ Lý Quang Minh nhìn tôi với ánh mắt sùng bái, thở ra một câu ngây thơ không chịu nổi: “Hai đứa mới quen nhau được bao lâu, mà cô đã biết rõ cả về gia phả nhà cậu ta thế?”
Tôi: ??????
Tuy thái độ của Lục Cố Chi chẳng ra sao cả, nhưng kiến thức và kĩ năng chuyên môn thì khỏi phải bàn cãi, chương trình ghi hình thuận lợi một cách kì lạ. Dựa vào tư duy logic và vẻ đẹp trai sáng ngời của Lục Cố Chi, tập tiếp theo của chương trình không phải lo không có người xem.
Lý Quang Minh liên tục gật đầu, khom lưng, còn bắt tôi tiễn khách về: “Chủ nhiệm Lục đi cẩn thận nhé, tiện cho tôi gửi lời hỏi thăm đến họ hàng của cậu.”
“Họ hàng?”
Lục Cố Chi quay sang nhìn tôi. Trong lòng tôi thầm mắng Lý Quang Minh, vội vã lắc đầu thể hiện mình không hề biết gì cả.
Nói thật, khoảng thời gian này gặp lại nhau, Lục Cố Chi cũng hơi oan ức. Chẳng làm gì mà lại bị tôi mắng chửi cho một trận, nếu là người khác kiểu gì cũng tức.
Dẫn anh ta đi ra khỏi cửa Đài truyền hình, tôi do dự một lúc, vẫn quyết định nói lời xin lỗi: “Lục Cố Chi, chuyện đó… Hôm ấy em uống nhiều quá nên không tỉnh táo, không phải em có ý như thế đâu.”
“Ý nào?”
Tôi xoa xoa tay: “Thì hôm ấy em chê anh tởm, thực ra vì hồi đó em theo đuổi anh mà không thành, thấy rất mất mặt. Sau đó anh chuyển trường khác, em vẫn thấy có lỗi với anh. Bây giờ tự dưng gặp lại anh, tâm trạng có hơi phức tạp…”
“Ồ.”
Tôi nhướn mày, không hiểu chữ “Ồ” này của Lục Cố Chi có ý nghĩa gì, là đã tha thứ, hay không tha thứ cho tôi?
“Hôm nay em đến tái khám đi, chiều nay tôi rảnh, để tôi khám cho.”
“Anh bảo lát nữa có hẹn với bệnh nhân rồi mà?”
“Ừ, là em đấy.”
Tôi: ??????
Sao lại có tên bác sĩ thế này nhỉ, tự quyết định xong rồi mới thông báo cho bệnh nhân đi khám luôn?
Tuy nhiên, Lục Cố Chi thế này lại khiến tôi yên tâm hơn, ít ra sẽ không còn bận tâm về chuyện tối hôm đó nữa.
06.
Khoác chiếc áo blouse trắng thần thánh lên người, Lục Cố Chi bỗng chốc biến thành một thẩm phán đáng sợ, dường như nắm trong tay quyền sinh tử của chính tôi. Thiết bị y tế lạnh lẽo lại một lần nữa áp lên ngực tôi, tôi không dám nhìn vào màn hình siêu âm, mà hai mắt lại nhìn đăm đăm vào Lục Cố Chi.
“Thả lỏng người.”
“Hả?”
Lục Cố Chi ho nhẹ: “Em cứ nhìn tôi thế này, khiến tôi hơi phân tâm.”
Rốt cuộc anh ta có phải bác sĩ chuyên nghiệp không đấy? Bị tôi chỉ nhìn một lúc thôi cũng phân tâm.
Trong đầu tôi đang thầm chửi, đành dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng lại phát hiện ra hai vành tai của Lục Cố Chi đỏ ửng lên.
Vài phút sau, tôi không khỏi tò mò, lại quay sang nhìn Lục Cố Chi, bỗng thấy lông mày của đối phương nhếch lên, vẻ mặt nghiêm trọng như thể tôi là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối vậy.
Tôi hoảng hốt: “Tình hình không ổn sao?”
“Khối u phát triển khá nhanh, đề nghị nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cắt bỏ .”
Từ bé đến giờ, ngay cả một nốt mụn tôi còn không dám nặn, vậy mà bây giờ đột nhiên bắt tôi phải làm phẫu thuật, cả người tôi bỗng thấy lạnh ngắt.
“Phẫu thuật liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Có tôi ở đây, em không phải sợ nguy hiểm.”
Nghĩ đến thành tích sáng ngời của Lục Cố Chi, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vết mổ trên ngực em, anh khâu lại cho đẹp được không? Em vẫn còn chưa kết hôn.”
Tay Lục Cố Chi khựng lại: “Anh ta không để ý đâu.”
Câu trả lời kì lạ vậy?
“Làm sao anh biết là anh ta sẽ không để ý?”
Lục Cố Chi nhìn tôi với ánh mắt thâm sâu: “Vì anh không để ý.”
Lần gặp mặt này, tôi cảm thấy đầu óc của Lục Cố Chi lại có chút không bình thường rồi. Anh ta có để ý hay không, cũng đâu liên quan gì đến tôi. Chắc là đang tìm lí do bao biện cho kĩ thuật khâu vết thương không được đẹp đây.
Nhưng tôi muốn nói thật to, tôi đây thì có để ý đấy.
Có lẽ những người làm nghề bác sĩ thì luôn bình tĩnh thế này nhỉ, chắc là quen với việc sinh tử rồi. Tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lục Cố Chi nên đành nhịn lại.
Dù sao Lục Cố Chi cũng là bác sĩ chính của tôi, không nên đắc tội.
Thời gian diễn ra phẫu thuật được sắp xếp rất nhanh, ngay tối hôm đó, Lục Cố Chi đã giục tôi làm thủ tục nhập viện, chờ đến lúc phẫu thuật.
Vì sợ mẹ lo lắng nên tôi không kể việc phải làm phẫu thuật với người nhà. Ban ngày có bạn bè ghé qua thăm nên có vẻ không cô độc lắm, nhưng đến tối, chỉ còn lại một mình tôi nằm trong phòng bệnh, tôi bắt đầu thấy hối hận rồi.
Bao nhiêu lời đồn đại kinh dị về bệnh viện liên tục xuất hiện trong đầu. Tôi nằm gác chân, lướt điện thoại, miệng ngâm nga mấy bài hát đang thịnh hành.
Đang high thì cửa bị đẩy ra, một bóng người cao lớn bước vào.
“Anh vẫn chưa tan làm sao?”
“Đuổi tôi đi à?”
“Em đâu dám, lỡ ngày mai tay anh run lên một cái, để quên dao dĩa gì trong ngực em, thì em xong đời mất.”
Lục Cố Chi tự động nhấc một cái ghế ngồi xuống cạnh tôi, đã cởi chiếc áo blouse trắng trên người xuống, nhìn cũng bớt nghiêm nghị hơn. Tôi không biết là Lục Cố Chi cố ý ở lại cùng tôi, hay vì lý do công việc nên bắt buộc phải ở lại muộn thế này.
Không cần biết lý do cụ thể là gì, nhưng ngày mai tôi phải làm phẫu thuật, thực sự cũng không muốn cô đơn một mình nằm trong bệnh viện.
“Hồi hộp không?”
“Hơi hơi.”
Vốn dĩ không muốn lộ ra mặt mềm yếu nhất của mình với Lục Cố Chi, nhưng không thể không thừa nhận rằng, bây giờ tôi thấy hơi sợ rồi đấy.
“Lục Cố Chi, anh có đảm bảo là ca phẫu thuật này sẽ không sao cả không? Em thấy trên mạng nói, nếu khối u ở vị trí sâu quá, sẽ phải gây tê toàn thân, sơ ý động đến chỗ nào đó, sẽ khiến bệnh chuyển biến xấu.”
Ban nãy tôi nằm lướt điện thoại, đọc từng câu trả lời của mọi người, cảm thấy bản thân mình như đã bước một chân vào cửa tử rồi.
“Có người còn kể rằng, khi người đó làm phẫu thuật cắt bỏ khối u, phát hiện đấy là khối u ác tính, cuối cùng phải cắt bỏ hết cả một bên ngực. Có lẽ nào em cũng sẽ… sẽ giống thế không?”
Tôi không thể tưởng tượng nổi, một cô gái tuổi còn đang phơi phới như tôi, nếu chẳng may bị cắt mất ngực, thì sau này tôi làm sao mà yêu đương, lấy chồng, sinh con đẻ cái được.
Càng nghĩ lại càng sợ, càng nghĩ lại càng khó ngủ.
Ai ngờ Lục Cố Chi không định an ủi tôi, mà bắt đầu thảo luận về vấn đề này thật: “Trên bàn mổ đúng là có khả năng sẽ gặp phải các tình huống bất ngờ, bất cứ mọi ca phẫu thuật nào cũng có thể gây ra biến chứng nguy hiểm, do đó cần phải chuẩn bị tâm lý vững vàng.”
“Anh nói nghiêm túc đấy hả?”
Lục Cố Chi chỉ nhìn tôi, im lặng không nói gì, càng làm tăng sự đáng tin của câu trả lời phía trên.
Bao nhiêu sự việc trong quá khứ vụt qua trước mắt, y như trong phim điện ảnh, nước mắt bắt đầu rơi lã chã: “Em biết là có ác giả ác báo mà. Ngày xưa em làm hại anh phải chuyển trường, bây giờ quả báo đến rồi, ông trời cho anh cơ hội để trả thù em đấy.”
“Nhưng anh yên tâm, nếu chẳng may em gặp chuyện gì, em cũng không trách anh đâu, đây là cái số của em rồi.”
Nước mắt ngày càng nhiều, khiến cho Lục Cố Chi hoảng hốt giải thích: “Anh chỉ dọa em thôi, ngày mai chắc chắn sẽ không sao cả, anh bảo đảm.”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Lỡ bị biến chứng thì sao? Không có ngực thì em còn gì là phụ nữ nữa?”
“Sẽ không biến chứng đâu, anh lấy tên anh ra thề.” – Lục Cố Chi không dám dọa tôi nữa, luống cuống nhét giấy lau nước mắt vào tay tôi – “Kể cả em không có ngực, thì em vẫn là phụ nữ mà, người nào thích em thì vẫn sẽ thích em thôi.”
Tôi nằm vật xuống giường, tâm trạng cũng dần ổn định trở lại: “Ca phẫu thuật ngày mai, xin nhờ anh.”
Lục Cố Chi “Ừ” một tiếng – “Em yên tâm.”
Có lẽ là vì có người ở bên trông chừng, đêm đó tôi ngủ yên ổn hơn so với tưởng tượng, Lục Cố Chi rời đi từ lúc nào tôi cũng không hề hay biết.
Phẫu thuật cắt bỏ khối u rất đơn giản, còn không lâu bằng thời gian tôi đi nhổ răng.
Tôi nhìn chằm chằm vào vết khâu trên ngực, không thể tin nổi: “Chỉ thế này thôi á? Xong rồi à?”
Y tá nghe tôi hỏi như vậy, bật cười: “Vốn dĩ rất đơn giản mà, những ca phẫu thuật như thế này, Chủ nhiệm Lục rất ít khi tự mình động tay.”
Cách một lớp khẩu trang, tôi vẫn thấy được vẻ cười cợt đắc ý của Lục Cố Chi. Lại nhớ đến cảnh tượng khóc lóc thảm thiết tối hôm qua, tôi xấu hổ không chịu được.
Lục Cố Chi ngoài mặt giả vở an ủi, nhưng trong lòng chắc đã chửi tôi là đồ ngu từ lâu rồi.
Tôi chậm rãi ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo, đưa tay với được một nửa, đột nhiên khựng lại.
Thấy tôi cứ đứng bất động, Lục Cố Chi ngoảnh đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi vấn. Tôi gượng cười: “Ờ, bác sĩ Lục ơi, tay em vẫn còn tê quá, bác sĩ có thể giúp em… cài dây bra ở đằng sau lưng không?”
Ánh mắt Lục Cố Chi nhìn tôi rất sâu xa, ngay cả tôi cũng thấy bản thân mình giống như một đứa lưu manh mê trai hết thuốc chữa.
Và còn trùng hợp hơn nữa, hôm nay tôi lại mặc đúng chiếc bra ren màu đen hôm đó.
Tôi nói thêm: “Thế cô y tá vừa nãy đâu rồi, em nhờ cô ấy giúp cũng được.”
Lời còn chưa nói xong, Lục Cố Chi đã tiến đến, vòng qua sau lưng tôi. Tôi cảm nhận được bàn tay của Lục Cố Chi vén tóc tôi lên, ngón tay cài áo mang chút mát lạnh, không cẩn thận chạm nhẹ vào lưng, khiến toàn thân tôi run lên.
Tình huống này có chút mờ ám rồi nhé.
Cũng may là tốc độ của Lục Cố Chi rất nhanh, đã cài xong trước khi tình huống trở nên khó xử hơn. Tôi để ý thấy vành tai của anh ta lại bắt đầu đỏ ửng lên rồi.
Có lẽ vì đã làm xong phẫu thuật, bỗng cảm thấy anh ta như chị em tốt của tôi vậy . Trong lòng lại có chút đồng cảm, làm bác sĩ chữa trị tuyến vú cũng không đơn giản nhỉ?
“Sau khi phẫu thuật xong, nhớ phải ăn các món thanh đạm, không được thức khuya.” – Lục Cố Chi còn đệm thêm một câu nữa – “Đặc biệt là không được uống rượu bia.”
Tôi biết là anh ta vẫn còn ghi thù chuyện hôm đi ăn xiên nướng, tôi uống say nôn ra đầy đường, nên vội gật đầu: “Anh yên tâm, em không phải con sâu rượu đâu, ít khi uống lắm. Nếu có tiệc xã giao, em nhất định sẽ từ chối, bảo là anh không cho em uống.”
“Ừ.” – Lục Cố Chi tháo khẩu trang, khóe miệng hơi nhếch lên, nhắc lại lời tôi – “Cứ bảo là tôi không cho em uống.”
Tôi thật sự không hiểu, chuyện này có gì để Lục Cố Chi thấy vui thế sao?
Khoảng thời gian sau phẫu thuật, Lục Cố Chi lại tiếp tục trở thành “chiếc đồng hồ báo thức chạy bằng cơm”, ngày ngày đúng giờ nhắc tôi phải đi ngủ, đúng giờ hơn cả bản tin thời sự. Không chỉ vậy, còn ép tôi phải chụp lại ảnh ba bữa cơm trong ngày rồi gửi cho anh ta kiểm tra.
Người khác đi bệnh viện chỉ để khám bệnh, tôi đi bệnh viện xong có thêm một “bà mẹ” nữa. “Bà mẹ” này lại còn là người mà tôi từng crush hồi đi học chứ!
“Đinh Đinh, dạo này cậu đang hẹn hò đúng không? Cả ngày cứ nhìn vào màn hình điện thoại rồi cười cười, bọn tôi gọi mãi cậu cũng chẳng nghe thấy.”
Trước câu hỏi này của đồng nghiệp, tôi mới kinh ngạc phát hiện ra, ngày nào tôi và Lục Cố Chi cũng nhắn tin với nhau, hành động này đã vượt qua ranh giới rồi.
Tình hình thế này có chút nguy hiểm. Tôi không sợ Lục Cố Chi không khống chế được, mà tôi sợ bản thân sẽ bị anh ta câu hồn, lại không nhịn được mà theo đuổi anh ta thêm một lần nữa.
Hồi trước Lục Cố Chi bị tôi theo đuổi đến mức phải chuyển trường, bây giờ người ta đã là Phó chủ nhiệm rồi, đâu thể vì trốn tránh tôi mà nghỉ việc, chuyển sang bệnh viện khác được?
“Sau khi lên sóng chương trình của đài chúng ta, bác sĩ Lục xảy ra chuyện lớn rồi.”
Đồng nghiệp đưa điện thoại cho tôi xem: “Sau khi tập hôm đó được phát sóng, có biết bao nhiêu em gái mê mệt nhan sắc của bác sĩ Lục. Hôm nay đồng nghiệp làm ở bộ phận đưa tin có kể với tôi, rất nhiều người đổ xô đến đăng kí khám ở khoa của bác sĩ Lục, có những hành động quá khích với anh ấy, khiến anh ấy bắt buộc phải dừng khám bệnh rồi.”
Tôi sốc nặng.
Rồi xong, lần này, có lẽ Lục Cố Chi phải chuyển viện thật rồi.
(Còn nữa)
