Khi đó bạn có còn nhận thức không hay hoàn toàn không biết gì? Mọi người đã rơi vào hôn mê và cũng như tỉnh dậy khỏi hôn mê như thế nào?
Edit: Bài của tôi được lên trang chủ này, giờ thì tôi không rõ nữa. Cảm ơn tất cả mọi người, inbox của tôi như muốn nổ tung
u/justscottaustin (4.0k points)
Tôi từng bị chấn thương ở đầu rất nghiêm trọng. Tôi không hoàn toàn nhớ chi tiết chấn thương của tôi như thế nào, nhưng họ nói tôi hôn mê khoảng hơn 3 ngày. Cảm giác khi tôi tỉnh dậy như thể ai đó bật bóng đèn sáng lên vậy. Tôi lập tức cố gắng ngồi dậy; và tôi nghĩ tôi vẫn đang ở trên ngọn núi mà tôi đang trượt tuyết khi đó.
>u/[deleted] (1.8k points)
Tôi có trải qua vài cuộc phẫu thuật lớn, và đây là cảm giác tôi thấy sau khi được gây mê. Tôi cảm thấy lảo đảo một chút khi tỉnh lại. Nhưng ngay khi tôi thức dậy trong phòng hồi sức, cảm giác vô cùng lạ. Kiểu như khoảng thời gian trước đó của tôi bị đánh cắp mất vậy.
>>u/Swordfish08 (1.9k points)
Đó là lần tôi đi nhổ cái răng khôn, sau khi họ tiêm thuốc mê (họ không dùng khí gây mê), tôi quay sang định hỏi bác sĩ mất bao lâu để thuốc ngấm. Tôi chưa kịp hỏi, tôi đã thấy họ dìu tôi ra khỏi ghế vì đã nhổ xong cái răng đó rồi.
30 phút đời tôi biến mất, vậy mà tôi cảm thấy như tôi không bỏ lỡ 1 giây nào vậy.
>>>u/OhhWhyMe (1.3k points)
Thật thú vị khi nghĩ về điều này. Từ góc nhìn của chúng ta, thời gian trôi qua chỉ là tích tắc khi bất tỉnh. Nó làm cho tôi suy nghĩ về cái chết ít đáng sợ hơn, ít nhất là đối với tôi.
>>>>u/iknowuhax (1.0k points)
Thật vậy, tôi nghĩ là cái chết sẽ có cảm giác y như lúc trước khi bạn được sinh ra vậy.
>u/JuleTS (389 points)
Bạn tôi bị 1 pha chấn động khi chơi bóng đá, anh ta bất tỉnh trong 30 giây, rồi tỉnh dậy và cố gọi món phô-mai cuốn (T/N: gần giống burito) từ một cửa hàng đã đóng cửa 1 năm nay rồi. Anh ấy mất mười phút để nhận ra mình vẫn đang ở trận đấu bán kết.
_____________________
u/Lucious91 (1.6k points)
Tôi bị 1 tai nạn ôtô rất nghiêm trọng vài tháng trước, nội tạng bầm dập và tôi còn bị viêm phổi nặng, vì vậy họ buộc phải tiến hành gây mê nhân tạo cho tôi. Tôi nhớ đã thức dậy một vài lần.
Lần đầu tiên là khi chị tôi đến thăm. Những ký ức về lúc đó thực sự mờ nhạt, nhưng tôi nhớ rõ điều duy nhất tôi nói là “Em vẫn còn xinh hơn chị đấy!”. Ngay cả khi tất cả các xương sườn của tôi bị gãy và tôi gần như bất tỉnh, nhưng pha cà khịa của tôi vẫn đáng điểm A+ đấy chứ.
Một lần khác khi tôi vẫn nhận thức được là khi họ đặt ống thông vào đường tiểu của tôi. Ôi ĐM cái cảm giác đó!
1 điều nữa tôi nhớ là ngày 4 tháng 7 vì khi đó có bắn pháo hoa. Cuối cùng khi tôi thức dậy, tôi thề cảm giác chỉ như 3 ngày đã trôi qua, nhưng thực tế là đã 2 tháng.
>u/vampyrita (791 points)
| “Em vẫn còn xinh hơn chị đấy!”
Aahahahhaa, cái này được nha. Rồi sau đó bạn vẫn xinh hơn chị ấy chứ? Rồi chị ấy có quạu không?
>>u/Lucious91 (1.0k points)
Đương nhiên là tôi vẫn hơn. Riêng về bộ râu thì tôi đã ăn đứt rồi. Chị ấy thấy mừng vì tôi vẫn còn sống.
_____________________
u/viciouswicked (879 points)
Năm 2009, tôi bị đưa vào hôn mê nhân tạo sau khi bị mắc cúm lợn (Swine Flu), bị viêm phổi và 3/4 phổi tôi là máu và chất lỏng khác…
Tôi bất tỉnh gần 2 tuần. Tôi đã có một giấc mơ và nó thật thú vị. Bây giờ nó hơi mờ nhạt rồi, tôi có ghi nó lại ở đâu đó, nhưng điều duy nhất tôi nhớ là thời gian trong giấc mơ đó trôi đi như thế nào. Trong hầu hết những giấc mơ của tôi, nếu tôi đi đâu đó, thời gian để “di chuyển” gần như là ngay lập tức, thường là vài giây. Nhưng trong giấc mơ này, nó giống như thời gian thực vậy. Tôi lái xe đến một ngôi nhà và tôi thực sự có cảm giác tôi đã lái xe vài giờ trong giấc mơ của tôi ấy. Ngoài ra, khi tôi đi bộ, chân tôi không chạm đất mà nổi bồng bềnh.
Tôi tỉnh dậy và thấy mình đang bẹp trên giường và tôi đã giật phăng cái ống thở ra khỏi miệng khi đang mơ. Họ nói phải mất một khoảng thời gian để họ hồi sinh tôi lại và nối tôi trở lại cái máy thở.
_____________________
u/CopsGotTanks (825 points)
Tôi là nạn nhân sống sót của 1 vụ tai nạn xe hơi.
Chuyện là thế này: Khi tôi 13 tuổi, tôi bị một chiếc ô tô đâm trúng và được coi là “đã chết” tại hiện trường (cơ thể không phản ứng, không còn thở) và được cấp cứu khi các nhân viên y tế đến hiện trường. May mắn thay, bệnh viện chỉ cách vị trí tai nạn 1 dãy nhà và sau đó tôi được đưa vào tình trạng hôn mê nhân tạo.
Tôi xuất huyết não và vỡ hộp sọ và được trực thăng đưa đến một chuyên cơ y tế, và họ chuyển tôi từ Kennewick, WA đến Harborview ở Seattle. Toàn bộ việc di chuyển chỉ mất chưa đầy 45 phút. (T/N: 2 nơi cách nhau gần 290 Km đường chim bay)
Điều duy nhất tôi nhớ trước khi hôn mê là nằm trên cáng với một người phụ nữ đứng cạnh tôi nói rằng “CopsGotTanks, tôi sẽ đặt ống thông cho bạn, bạn có biết nó là gì không?”. Tôi lẩm bẩm và nói không rõ tiếng (trạng thái tôi gần như lúc đang ngủ và thực sự ngủ ấy) và sau đó cô ấy nói “Đó là một ống nhỏ, và tôi sẽ đưa vào con ciu của bạn” và khoảnh khắc cô ấy nói “con ciu” cô ấy đẩy cái ống (hay bất kể thứ quái quỷ đó là gì) vào niệu đạo của tôi và rồi tôi bất tỉnh.
Nếu tôi nhớ chính xác (Cười vào mặt mày đó, chấn thương não à), các nhân viên y tế có nói khi nào tôi sẽ thoát khỏi tình trạng hôn mê. Rõ ràng, bệnh viện Harbourview ở Seattle là một trong những bệnh viện hàng đầu về điều trị thần kinh. Tôi đã hoàn toàn vô thức trong thời gian đó, mặc dù vài tháng sau đó, tôi có những hồi tưởng kỳ lạ về những cuộc trò chuyện và sự kiện xảy ra trong phòng bệnh, nhưng không rõ chúng là gì. Nó cũng giống khi bạn cố nhớ lại 1 giấc mơ siêu thực nhưng chi tiết lại không đầy đủ.
_____________________
u/motomushu (4.0k points – x3 gold)
Tôi đang chạy xe máy, bạn gái tôi ngồi sau và chúng tôi bị 1 xe tải đâm và cán qua. Cả 2 chúng tôi đều rơi vào hôn mê. Cô ấy không qua khỏi. Tôi bị hôn mê trong 8 ngày. Không mơ, không suy nghĩ, không đau đớn, không gì cả. Cảm giác như đi qua 1 lỗ giun vậy, ngay phút trước, tôi còn đang chạy xe, rồi tỉnh dậy trong thoáng chốc khi đang trong phòng cấp cứu, khi đó các bác sĩ đang đặt ống thở cho tôi. Rồi tôi thực sự tỉnh dậy sau 8 ngày hôn mê, mất phương hướng và đau đớn toàn thân. Phải mất 1 lúc tôi mới nhớ chuyện gì đã xảy ra. Tôi bị mất 1 chân, nhưng còn sống là may mắn rồi.
Rất cảm ơn tới các nhân viên cấp cứu và các y bác sĩ, y tá ở khắp mọi nơi, các bạn là những con người vô cùng tuyệt vời
Edit: wow, tôi được nhận huy hiệu vàng đầu tiên này!!! Tôi không biết làm gì với nó, nhưng tôi sẽ tìm hiểu sau khi hết giờ làm trong mấy tiếng nữa
>u/PtolemyXIII (2.1k points)
Tôi thực sự chia buồn vì mất mát của bạn.
>>u/motomushu (2.0k points)
Cảm ơn nhé. Đôi khi tôi vẫn nhớ cô ấy. Cuộc đời ngắn lắm, và cũng chẳng biết ngày mai thế nào, nên hãy tận hưởng nó nhiều nhất có thể!
