Khi kết hôn với chồng, tôi đã 33 tuổi, lớn tuổi hơn anh một chút, đây là cuộc hôn nhân thứ hai của tôi.
Trước đây, tôi đã một lần đón nhận hạnh phúc bên người đàn ông khác, nhưng số phận của tôi không đủ tốt để cuộc hôn nhân ấy bền lâu. Vào năm thứ 5, chồng tôi qua đời trong một tai nạn xe hơi thảm khốc. Lúc đó, đứa con trai bé bỏng của chúng tôi chỉ mới 4 tuổi.
Với tôi, việc một mình nuôi dạy đứa trẻ thơ dại thật không hề dễ dàng. Lúc bấy giờ, tâm hồn tôi tràn đầy nỗi đau đớn, nhớ thương người chồng quá cố nhưng phải nén đau thương, tập trung nuôi con khôn lớn.
Mong cho con một gia đình đầy đủ, ngày qua ngày, ý nghĩ tái hôn luôn hiển hiện trong lòng tôi. Rồi cơ duyên đã đến, qua giới thiệu của bạn bè, tôi gặp được người chồng hiện tại.
Có 3 lý do khiến tôi đồng ý đón nhận anh vào cuộc đời mình. Đầu tiên là anh rất tốt với đứa con trai nhỏ của tôi, không bao giờ lạnh lùng hay qua loa cho xong chuyện. Thứ hai, anh thuộc tuýp người chịu khó làm việc, cần cù chăm chỉ. Cuối cùng, anh chưa từng có gia đình riêng, việc xây dựng tổ ấm có lẽ vẫn còn là niềm khao khát với anh.
Sau 3 tháng tìm hiểu, anh chuyển đến chung sống cùng tôi và con trai ở ngoại ô thành phố. Sống chung 8 tháng, hai đứa làm đám cưới.
Mọi chuyện cứ tưởng như đâu vào đấy, hạnh phúc đang dần hé nụ. Thế nhưng, sau hơn 1 năm kết hôn, anh bắt đầu làm việc ở trung tâm thành phố và chỉ về nhà vào cuối tuần lới lý do nhà chúng tôi cách nơi làm việc của anh hơn 2 tiếng đi đường. Từ đó, cuộc sống vợ chồng tẻ nhạt dần.
Điều khiến tôi buồn nhất là mỗi lần về, anh không hề chạm vào tôi, chẳng còn chút gần gũi vợ chồng nào nữa. Lý do mà anh đưa ra là quá mệt với công việc, không còn sức lực đâu mà thân mật. Mỗi lần bị chồng từ chối, tôi thầm nghĩ, liệu có phải anh đã mất dần cảm xúc với tôi?
Chồng vẫn giao hết tiền lương cho tôi quản lý, trừ phần tiêu vặt. Anh cũng không đến nỗi bỏ bê trách nhiệm chủ nhà, trông nom gia đình. Tuy vậy, tôi thấy mối quan hệ vợ chồng đã trở nên mỏng manh. Sự gắn kết giữa chúng tôi dường như chỉ còn trong những lần gặp gỡ hai ngày cuối tuần mà thôi.
Những khi anh vắng nhà dài ngày, nỗi trống trải trong tôi lớn dần theo thời gian, khiến ý nghĩ ly hôn cứ luẩn quẩn trong tâm trí. Một chuyện lạ khác cũng khiến tôi bối rối không hiểu nổi.
Đây là cuộc hôn nhân đầu tiên của chồng nhưng thái độ của anh về chuyện con cái lại hờ hững đến lạ lùng.
Thay vì mong mỏi một đứa con chung, anh nhiều lần tỏ ý né tránh, thậm chí phản đối việc tôi mang thai lần nữa.
Chẳng lẽ anh đã hối hận vì quyết định kết hôn với người đàn bà đã có con riêng như tôi? Thực sự tôi đang không hiểu nổi suy nghĩ của chồng mình.
Cuộc sống hôn nhân như vậy thực sự là điều tôi không mong đợi, nhưng than thân trách phận cũng không khiến mọi việc tốt đẹp hơn. Có lẽ tôi vẫn phải cố gắng gìn giữ mái ấm gia đình này thêm một thời gian nữa.
Dù tình cảm đã phai nhạt đi nhiều nhưng khi cân nhắc lại, tôi thấy đứa con trai yêu quý của mình vẫn được chồng đón nhận, yêu thương như con đẻ. Đứa trẻ không phải chịu đau khổ vì mâu thuẫn của người lớn, không phải hứng chịu những lời lẽ cay nghiệt từ một người cha dượng tệ bạc.
Với tôi, hạnh phúc của con là điều quý giá nhất, nhưng tôi không tài nào ngăn được sự đau đớn, chán chường âm ỉ vì chồng xa cách, không thân mật với mình.
Mặt khác, dù cuộc sống hôn nhân có trục trặc, chồng tôi vẫn giao phó cho tôi toàn bộ khoản thu nhập chính của mình. Anh vất vả ngày đêm cũng chỉ để mong kiếm đủ tiền lo cho gia đình, vợ con cuộc sống đầy đủ chứ không màng gì khác. Ở điểm này, anh vẫn đang thực hiện đúng trách nhiệm người chồng, người cha.
Song, sự thiếu gần gũi, sự thờ ơ, ít tình cảm trong đời sống vợ chồng khiến tôi tự hỏi, liệu anh có còn xem tôi thực sự là người vợ nữa hay không, hay anh chỉ coi tôi là người bạn đời hữu dụng trong việc gánh vác gia đình mà thôi?
Sự thiếu thốn tình cảm, sự khô khan trong đời sống vợ chồng nhiều khi khiến tôi thấy trống trải, tiêu cực. Ý nghĩ ly hôn cứ quanh quẩn, mặc dù tôi biết đó chưa hẳn là lựa chọn tốt nhất. Chỉ là trong cảnh ngộ hiện tại, dường như tôi chẳng thể làm gì khác, chẳng thể nào làm cho vợ chồng gần gũi trở lại.
Đằng sau tất cả, có lẽ vẫn là sự khác biệt về hoàn cảnh, về cách nhìn nhận cuộc đời đã khiến chồng tôi trở nên kém cảm thông, thiếu chia sẻ. Cách chúng tôi đối diện và vượt qua khó khăn hoàn toàn khác nhau.
Tôi nên làm gì trong hoàn cảnh hôn nhân này?
Có nên tiếp tục hy vọng rằng chồng sẽ dần dần thay đổi, học cách cảm thông cho nỗi lòng của tôi và dành nhiều tình cảm hơn cho gia đình nhỏ bé này? Hay tôi nên tìm kiếm một hạnh phúc khác, một chỗ dựa khác?