Tôi là con gái duy nhất trong nhà nên từ bé đã được bố mẹ thương yêu, cưng chiều hết mực. Lúc đăng ký đại học, mẹ khuyên tôi nên ở Nha Trang, đừng thi xa nhà, bố mẹ không muốn và cũng không nỡ rời xa tôi.
Nhưng vì nghe theo bạn bè, phần vì muốn thử cảm giác học ở xa nên tôi quyết tâm thi vào một trường đại học ở TP. Hồ Chí Minh. Không cản được con gái, bố mẹ chỉ đành nghe theo. Ngày tôi nhập học, bố lái ô tô đưa tôi vào thành phố, thuê căn hộ rộng rãi, tiện nghi và mua sắm đầy đủ những thứ tôi cần dùng.
Tôi quen và yêu Hải, đàn anh khóa trên cùng trường trong một lần sinh hoạt văn chương của khoa. Hải điển trai, có tài thổi sáo, làm thơ, ăn nói dịu dàng nên là người yêu trong mộng của nhiều cô gái khác. Vậy mà anh lại chọn ở bên cạnh tôi. Hải nói ở tôi có điểm gì đó rất đặc biệt, thu hút anh.
Trong thời gian 3 năm yêu nhau, tôi thường chu cấp tiền ăn uống cho bạn trai bởi gia đình anh rất nghèo.
Cuối tháng, Hải vay tiền tôi nhưng hiếm khi trả lại. Tôi cũng không suy nghĩ nhiều vì nghĩ hoàn cảnh anh khó khăn nhưng vẫn rất có ý chí học hành; hơn nữa còn là sinh viên giỏi của trường.
Một người như thế, sau này tiền đồ rộng mở, chắc chắn sẽ không quên đi những khoản nợ nhỏ lẻ từ bạn gái trong mấy năm qua.
Tuần trước, chúng tôi tổ chức lễ đính hôn vì tôi trót có thai rồi. Vừa tốt nghiệp đại học vào tháng 6 năm ngoái, tôi mới xin việc được ở một trung tâm văn hóa huyện, còn Hải tiếp tục học lên thạc sĩ.
Việc có thai trước khi cưới đã giáng cho tôi một cú sốc lớn. Rất may, Hải không trốn chạy trách nhiệm và bố mẹ cũng không trách cứ tôi. Ngược lại, ông bà khuyên nhủ, động viên tinh thần tôi rất nhiều.
Tôi chỉ không ngờ vào lễ đính hôn, chồng sắp cưới lại lộ ra bản chất thật sự của mình. Anh đưa ra một loạt yêu cầu khiến bố tôi nổi giận, hất đổ cả mâm sính lễ. Hải bảo đang học thạc sĩ ở thành phố nên sau khi cưới sẽ không về sống chung với tôi, tôi sinh con thì anh về vài ngày thôi.
Khi nào con cứng cáp thì tôi phải xin chuyển việc đến ở cùng chồng chứ anh không chấp nhận chuyện ở rể. Bố mẹ tôi giàu có thì hãy hỗ trợ anh học thạc sĩ, mua giúp nhà, vợ chồng tôi sẽ trả góp cho ông bà hàng tháng.
Hơn nữa, vì tôi đã có bầu nên chuyện đám cưới cũng được tối giản hết mức, không cần mời bạn bè, chỉ đãi vài mâm họ hàng là đủ, miễn chúng tôi sống hạnh phúc là được rồi.
Những yêu cầu liên quan đến tiền bạc, bố mẹ tôi có thể chấp nhận nhưng khi nghe con rể tương lai nói những câu miệt thị con gái mình, bố tôi tức giận chỉ thẳng mặt Hải, bảo anh cút khỏi nhà. Ông không chấp nhận một gã đàn ông “có sức làm mà không dám chịu” như Hải, chưa cưới mà đã coi thường vợ thì sau này làm sao sống hạnh phúc được?
Sự giận dữ của bố tôi khiến Hải sửng sốt, không ngờ tới. Dù anh xin lỗi nhưng bố mẹ tôi vẫn hủy lễ đính hôn, còn bảo sẽ nuôi mẹ con tôi, không cần đến một gã đàn ông hèn hạ, vịn cớ để chối bỏ trách nhiệm và đòi hỏi vớ vẩn.
Tôi biết bố mẹ thương con gái mới làm thế. Nhưng giờ tôi không thể tổ chức đám cưới, trong khi bụng càng lúc càng to.