Lược dịch: Nhật kí 28
1. Tác giả Haruki Murakami từng nói: Thời điểm em có suy nghĩ rời xa anh, không phải bởi vì anh không tốt, cũng không phải vì đã hết yêu, chỉ là thái độ của anh đối với em, khiến em cảm thấy thế giới của anh thiếu em cũng không sao, kỳ thực em có thể mặt dày mà bám lấy anh, nhưng tất thảy đều đã không còn ý nghĩa.
Vì khi em ở bên anh, trạng thái của em không tốt chút nào, tất cả yếu đuối, phiền não, bất an trong em kéo đến, không ngừng khơi ra những mặt xấu nhất trong nhân cách em, so với việc ở cạnh nhau mà dày vò lẫn nhau, không bằng dừng lại tại đây.
Những thứ nội tâm kì vọng từng cái từng cái một rơi vào khoảng không vô vọng, dần dần cũng không còn muốn có được nữa, lời đã nói ra không còn muốn phải lặp lại, chuyện có lỗi anh làm có nhiều thêm nữa cũng không còn quan trọng, khi em phát hiện ra anh không hề thấu hiểu nỗi uất ức của em dù chỉ một chút, một câu em cũng không muốn nói nữa, trăm ngàn uất ức dâng trào trong tim, lời đến bên miệng không còn đáng nhắc đến nữa, không vạch trần anh, nhưng sẽ rời xa, sẽ âm thầm loại bỏ anh, em chỉ lựa chọn chứ không dạy anh làm thế nào.
Anh có lập trường của anh, em có giới hạn của em, yêu người khác đến mức đánh mất bản thân mình là chuyện không hề vẻ vang. Chậm nhiệt, trọng tình cảm, không thích giải thích, lại hay mềm lòng, chịu biết bao thiệt thòi vẫn nguyện tin tưởng người khác, em mãi mãi vẫn chưa học được cách thay đổi, nhưng em sẽ lựa chọn rời đi.
Em đã không còn muốn cứ bám lấy những chuyện không có ý nghĩa, viên kẹo phải đòi mới có và viên kẹo người khác chủ động cho có vị khác nhau, em thường hay nghĩ, mối quan hệ này liệu có nên tiếp tục, hỏi bản thân hết lần này đến lần khác, thật ra em không hề hối hận gặp được anh, nhưng đến cuối cùng ngọn núi ấy chúng ta vẫn không tài nào vượt qua.
Vào một ngày rất bình thường em buông tay một người rất quan trọng, dẫu rằng có chút không nỡ nhưng trong lòng em vẫn vui vì đã có thể nói lời tạm biệt.
2. Dương Dịch tiên sinh từng nói: “Bạn thích ăn dâu tây, bạn sẽ không hề do dự mà mua nó. Nếu bạn không thích ăn chuối, nhưng nghĩ đến việc chuối có thể trợ giúp tiêu hoá, bạn vẫn sẽ mua nó. Vậy nên, thích đơn giản là thích, không thích mới bắt đầu suy tính thiệt hơn, vào khoảnh khắc bạn do dự, kì thật đã bạn đã đưa ra sự lựa chọn rồi.”
Thế nào là “người phù hợp”?
(Là) Người vừa nhìn thấy bạn sẽ nở nụ cười
(Cũng là) Người mà bạn vừa thấy sẽ nở nụ cười
3. Dương Dịch tiên sinh cũng từng viết:
Bất luận là quan hệ nào, tình cảm bị hao mòn hết cũng là lúc duyên phận đã đi đến điểm cuối. Đem theo lỗi lầm thuộc về bản thân và rời đi một cách lịch sự.
Trả bản thân lại cho mình, trả người ấy về lại cho người ấy. Để hoa trở thành hoa, để cây trở thành cây, từ nay núi sông xa cách, không hẹn trùng phùng, nguyện kiếp sau, không gặp lại, không nợ nần, không nhung nhớ.
6. Tất cả những áp lực bạn đang chịu, đều là vì bạn quá muốn có được. Tất cả những nỗi đau mà bạn đang gánh, đều là vì bạn quá cố chấp. Có những việc không diễn ra như ý muốn, đó là đang nhắc nhở bạn, nên rẽ hướng đi.
8. “Sự trừng phạt lớn nhất là im lặng, sự báo thù tốt nhất là làm ngơ”. Đừng cố bám lấy những chuyện không vui, cũng đừng tức giận vì những người không đáng, phải khiến cho bản thân sống một cách thật cao quý, buông bỏ mới có thể tiến xa về phía trước, thế giới này nhìn thì có vẻ phức tạp, bản chất chỉ là thế giới của một người mà thôi, đơn giản trực tiếp, sống thật tốt, trôi qua bình thản, sống đơn giản.
13. Trương Ái Linh từng viết: Những ngày đau khổ nhất ấy, đều đã qua rồi. Cảm giác nhắm mắt mà nước mắt cứ rơi, cả đời này cũng không muốn trải nghiệm lại. Hiện tại không còn mong cầu xa xỉ có ai đó cạnh bên, bởi vì vào những ngày mưa rơi, đến cái bóng cũng sẽ rời xa ta. Bắt đầu là cam tâm tình nguyện, kết thúc tại sẵn sàng đánh cược chấp nhận chịu thua. Sinh không đúng thời, yêu không đúng người, tất cả đều là số mệnh. Hi vọng quãng đời về sau không bị bên ngoài ảnh hưởng, sống thật nghiêm túc, cười thật tự do thoải mái, ngước đầu gặp gỡ đều là dịu dàng.
18. Rồi đến một ngày bạn sẽ hiểu ra rằng: Bất kì một mối quan hệ nào đến cuối cùng cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ, mỗi người đều chỉ có thể ở bên bạn đến một thời điểm nhất định, những người những chuyện bạn không buông bỏ được ấy, đến cuối cùng thời gian cũng sẽ thay bạn làm mờ đi.
Trên đời này vốn không có cái gọi là “thấu hiểu cảm giác của người khác”, bạn có thể u buồn, có thể oán thán, có thể tuyệt vọng bất lực, nhưng bạn nhất định phải biết cách tự chữa lành, thứ tốt dần lên theo thời gian không phải là cuộc sống mà là bản thân bạn, khi nội tâm đủ vững vàng, không có ai có thể ảnh hưởng đến trái tim bạn.