Hàng xóm mà, anh đừng ngại…

Mình năm nay 31 tuổi, gia đình mình từng là 1 gia đình có điều kiện nhưng sau này anh trai mình chơi cờ bạc, độ bóng nên chẳng còn gì, ko những vậy anh mình còn dính án nên giờ đang thụ lý án trong tù…cả tài sản giờ còn mỗi căn nhà 3 tầng…để lại cho bố mẹ ở.
Mà từ đợt dịch 2020 đến giờ, bố mẹ mình cũng yếu, cả 2 ông bà đều bị bệnh liên quan đến phổi nên năm nay 31 tuổi rồi, mình chưa dám yêu ai, chưa dám lập gia đình vì làm gì có tiền mà lo cho người ta, lo cho mình, cho bố mẹ còn chưa xong…mình cũng mệt mỏi lắm nhưng ngày nào cũng nghĩ tới công lao sinh thành, nuôi nấng của bố mẹ nên mình biết mình phải ưu tiên việc gì nhưng giờ…đúng là mình cạn tiền thật…
Có những tháng mình phải nhịn ăn, hay ăn ít đi như hồi sinh viên để tiết kiệm tiền mua thuốc, lo bữa ăn cho bố mẹ…mình ko dám đi chơi, ko dám tụ tập tốn tiền, có những lúc còn bị người ta nói là tằn tiện…nhưng ko ai hiểu hết hoàn cảnh của mình cả… Chỉ là mình ko dám đi chơi vì sợ tốn tiền thôi…
Cho đến đợt nghỉ lễ vừa rồi, có 1 cậu em hàng xóm đi qua khu nhà mình rồi dừng lại nhìn xung quanh để hỏi mua nhà, mua đất, mình thì ko nhận ra cậu ấy vì cậu ấy giờ nhìn rất ăn chơi…đi thì xe sang, mặc đồ hiệu. Nhìn thấy mình vào nhà, cậu ấy gọi lại hỏi:

  • Anh Kh*a đúng ko anh?
  • Ừ, ai vậy, bạn quen mình à?
  • Em Hư** đây.
    Nói đến tên Hư** mình nhớ ra ngay, cậu bé hàng xóm nhà mình, hồi mình còn nhỏ hay cho cậu bé này đồ ăn, đồ uống, đồ chơi, quần áo, sách vở, ko chỉ mình mà cả bố mẹ, anh trai mình nữa… sau này gia đình cậu này bán nhà rồi đi làm ăn ở đâu mình ko biết, chỉ ko thấy quay về bao giờ, nghe nói cũng ko có họ hàng gần nên bán đi là đi luôn…
  • Em về đây để xem xung quanh có ai bán đất bán nhà ko, vì dù sao ở đây cũng là nơi chôn rau, cắt rốn của em, em muốn mua để sau này bố mẹ về ở, ko thì để đó cũng đc, nhiều kỉ niệm mà anh.
    Và rồi 2 anh em ngồi nói chuyện, mình mời cậu ấy vào nhà, cậu ấy thấy bố mẹ mình ốm yếu thì hỏi chuyện, mình cũng nói hết từ đầu tại sao ra nông nỗi ấy, cậu ấy bảo “Trước em còn chỉ ước mơ được như nhà anh ấy”…
    Nói xong cậu hỏi mình như vậy 1 mình có vất vả ko thì mình cũng nói thật là có, cậu ấy ko ngần ngại nói:
  • Thôi để em cho anh vay, anh ko cần phải nghĩ ngợi đâu, anh lo cho 2 bác trước!
    Vừa nói, vừa rút trong ví ra 100tr (2 thếp 50), mà mới gặp lại sau bao nhiêu năm:
  • Thôi ai lại thế?
  • Hàng xóm mà, anh đừng ngại…anh còn ở đây, 2 bác còn ở đây thì em còn chẳng lo, anh lo gì.
    Để anh viết giấy cho cậu:
  • Vậy thôi tùy anh, em giữ giấy cũng cho vui thôi chứ…ngày xưa ko có nhà anh giúp thì cũng chẳng có em như bây giờ. Hồi ấy trong xóm nhà anh tốt với nhà em nhất…
    Có lẽ đây chính là phúc đức mà bố mẹ mình để lại, ngày xưa bố mẹ cũng nói thôi có thì chia sẻ, cho người ta, sau này mình có thể nhận lại được cái khác…đúng ko mọi người…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *