Là lúc em quyết định đành buông xuôi.
Nhưng thấy anh, nơi quán cà phê ấy,
Em biết hẳn anh là “người đó” rồi.
Bản thân em cũng có thể buông tay,
những chuyện cũ, nỗi sợ, niềm tiếc nuối,
Và em nghĩ về tương lai mai này:
Hai đứa mình chẳng thể thành một đôi.
Nhưng ngắm nhìn đôi mắt anh, em biết:
Em đã yêu, yêu anh đến da diết.
Em chưa từng khao khát gì hơn anh:
trao tặng em những tình cảm chân thành.
Không đời nào, chẳng bao giờ anh lại
bỏ rơi em, cảm giác thật chơi vơi.
Tháng ngày trôi, em thấy cả thế giới
anh gửi lại, em nắm chặt trong tay.
Chiếc nhẫn trao anh ngày đôi ta cưới,
câu nguyện thề bằng một từ đơn giản.
Này người ơi, anh đã phá nát tan
một rào cản chia hai ta chung bước.
Rồi cũng chính nơi đó đã dựng xây
cuộc tình ta đắm say và êm ả.
Dấu chấm hết chầm chậm đặt ở đây
của đôi mình như những người xa lạ.
Và nay là một chương khởi đầu mới
chuyện tình ta mãi mãi đến muôn đời.
Chẳng thể nào tồn tại được, nếu là
đôi mình xa, hai người chia hai ngả.
Đời thăng trầm đầy bão tố, phong ba,
sát cạnh nhau… Và khi năm tháng qua,
Ta đâu dành chút thời gian quý giá
để ao ước những câu “Đáng lẽ ra”.
Mình chỉ sống bên nhau… vậy thôi ha,
———–
It was the end of me.
But seeing you standing in the coffee shop,
I knew you had to be mine.
I could let go of my past, my fears, my regrets,
The future was calling. I thought
We could never be one,
But when I looked in your eyes I knew
I loved you.
I never wanted anything so much as you:
Your smiles and your love,
the way you’d never gave
up on me. As time passed, I saw
the world was yours, and you gave
It back to me.
Your ring sat on my palm, you handed
A promise to me with one word.
You broke
the barrier between us.
And in its place raised
Love.
It was the slow end of
you and me as different people,
And the beginning of
Us, forever.
We couldn’t last, not
Apart.
We come
Together, and when time passes
We do not spend time
wishing for what could have been
We only live
Together.
_____________________
Dịch bởi NPWL
