Chưa gì đã tháng năm rồi cậu nhỉ? Hè cũng đã đến rồi, hoa phượng cũng đã dần nở rộ rồi. Cậu có nghe không? Nghe tiếng ve kêu inh ỏi khắp sân trường.
Chưa gì bọn học sinh chúng ta sẽ lại xa nhau nữa rồi, chỉ là lần chia ly này chưa biết bao lâu mới được gặp lại. Cuối cùng cũng đã cùng nắm tay nhau đi đến năm cuối rồi. Trải qua bao hỉ nộ ái ố, những cuộc cãi vã, những lần giận hờn nhau. Cuối cùng cũng dừng lại rồi cậu nhỉ?
Có lẽ năm nay lại như bao năm, cũng là tháng năm nóng đổ lửa ấy, cũng là những tờ nguyện vọng không biết phải đắn đo bao nhiêu lần, cũng là những ngày thức đến khuya muộn rồi dậy vào lúc Mặt Trời chưa lên. Chính là những hôm chỉ biết vùi đầu vào học và học, ăn cũng không ngon, ngủ cũng chẳng được bao nhiêu.
Quãng thời gian này chắc cậu đã cực khổ nhiều lắm. Cố lên nhé, tớ biết có những ngày bởi vì quá mệt mỏi mà cậu buông lơi, nhưng chỉ có thể ngồi nghỉ một chút, rồi lại đứng dậy chạy tiếp nhé. Bởi vì bản thân cậu trong tương lai, đang đợi cậu chạy về đích đấy.
Những tháng ngày ôn thi đó, chắc mỏi mệt lắm.
Tớ biết có những ngày cậu rất mệt mỏi. Ôn tập cho một kì thi quan trọng đã đủ mệt, lại còn vì chuyện gia đình, chuyện bạn bè hay tình yêu mà làm cậu cảm thấy cuộc sống thật bất công. Cậu càng cố gắng bao nhiêu lại càng cảm thấy bất lực bấy nhiêu, chính là cái cảm giác luôn nỗ lực, nỗ lực không ngừng nghỉ nhưng vẫn cảm thấy không đủ, không đủ để bắt kịp người khác.
Đó hẳn là một ngày dài vô vị, cậu đã lựa chọn buông bỏ, chẳng còn có tâm trạng để cố gắng thêm nữa. Tại sao vậy? Chẳng phải cậu đã luôn chờ ngày bản thân cầm trên tay tờ tốt nghiệp rồi ra trường hay sao, nhưng sao cậu lại không tiếp tục vì bản thân mà cố gắng thêm lần nữa, một lần nữa rồi lại một lần nữa.
Tuy rằng những ngày tháng cuối cấp này vừa vất vả lại vừa buồn tẻ, ngày nào cũng giống ngày nào, là những kì kiểm tra thường xuyên, là những sấp đề ôn luyện dày cộm. Nhưng chờ đến khi có kết quả rồi, cậu sẽ biết, ngày ngày cố gắng phấn đấu, ngày ngày hướng về tương lai, cuối cùng cũng đã có kết quả xứng đáng cho những gì mình bỏ ra, đó mới thực sự là những ngày thanh xuân tươi đẹp nhất.
Ai cũng đều đang cố gắng, đều đang chịu chung một áp lực với cậu, có khi còn lớn hơn rất nhiều.
Chắc hẳn cậu đã từng dành nhiều thời gian để phải lo lắng về vấn đề thi cử sắp tới, dành cho bản thân nhiều câu hỏi mà chính cậu dù là một câu cũng không trả lời được. Để rồi đến lúc bài thi ngay trước mắt, lại sợ hãi đến nỗi chả làm được câu nào.
Tại sao phải lãng phí nhiều thời gian cho một đống suy nghĩ vô dụng như vậy chứ, thà rằng lúc đó cậu ngồi vào bàn học cùng suy nghĩ “chắc chắn mình sẽ đậu”, “chắc chắn mình sẽ vượt qua kì thi này dễ dàng” với cây bút và đề ôn luyện trước mắt thì có lẽ kết quả của cậu sẽ tốt hơn.
Tớ biết nếu vấn đề có thể giải quyết thì cậu đã không lo, nhưng vấn đề không thể giải quyết, cậu có lo cũng không làm được gì.
Vậy cậu lo lắng làm gì?
Hãy biến áp lực thành động lực. Đừng để áp lực kéo lùi bước chân cậu, chín năm học, mười hai năm học, cũng đã đi đến đây rồi, sao lại ngại mà không bước tiếp nữa. Cũng đã cố gắng đến tận giờ rồi, không lẽ cứ từ bỏ như thế sao…
Ai cũng đều sẽ có những lần vấp ngã đến nỗi chẳng còn muốn đứng dậy.
Có người bị cấp trên mắng oan, có người vì chuyện gia đình mà sự nghiệp lao dốc, ai cũng đều sẽ trải qua những lần vấp ngã đến rỉ máu. Nhưng trong một thời điểm nào đó, chắc chắn họ sẽ có thể tự mình đứng dậy và đi tiếp. Và tớ mong, trong những con người có thể đứng dậy đó có cậu.
Cậu cũng đừng nghĩ rằng vấp ngã là thất bại, mà chỉ đơn giản là dừng lại cho đỡ mỏi chân mà thôi.
Cho nên việc cậu “dừng lại” bao nhiêu lần sẽ phụ thuộc vào sự cố gắng bây giờ và sự may mắn của cậu. Tuy vậy, có những chuyện đừng nên nói mình không đủ may mắn, hãy trách mình chưa đủ cố gắng!
Hãy đặt điện thoại xuống, tắt máy tính đi, thành thật mà học thêm vài từ mới, làm thêm vài bài Toán, đọc thêm mấy đề Văn. Thời gian không còn kịp nữa đâu cậu ơi, chỉ còn vỏn vẹn chưa tới hai tháng mà thôi, nghe lời tớ đi! Để bản thân được bận rộn thêm một ít ngày nữa, rồi sau này, có bận thì cũng bận trong thoải mái.
Thi cử giống như chiến trường vậy, một khi lên chiến trường, phải chuẩn bị sẵn tâm lý để đối đầu với kẻ địch. Hãy nghiêm khắc với bản thân một lần để không phải hối hận cả đời. Chúc ngày ấy, khi cậu cất bút đi sẽ mang theo sự kiêu hãnh của người võ sĩ khi thu kiếm vào vỏ.
Hiền Hiền
Cre ảnh: Ai biết thì nói mình nhé
