–
Đã có lúc, mình nghiêm túc nghĩ đến việc sẽ chết đi. Vài người sẽ nghĩ đây là những suy nghĩ nông nổi, vài người sẽ nghĩ đây là điều đã được tính toán kỹ càng. Đến bây giờ, cũng chẳng ai có thể biết được, những người chọn tự tử đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự ra đi của mình hay chưa? Chúng ta chỉ biết được rằng, họ đang chịu những nỗi đau quá sức.
Mình có những nỗi đau quá sức. Mỗi ngày mình đều khóc đến khi ngủ thiếp đi và giật mình tỉnh dậy, mình lại khóc. Mình không muốn lẩn quẩn hoài trong buồn đau, nhưng lại chẳng tìm ra được lối thoát. Cái chết của mình, đến cùng là vì mình, vì mình muốn được giải thoát khỏi áp lực và đau thương, chẳng vì ai khác. Cái chết của mình, đến cùng là vì mình yêu tha thiết cuộc đời tươi đẹp khi đang sống giữa buồn đau.
Với mình, cái chết đã được suy tính kỹ. Mình không chọn để bản thân chết đi ngay lúc trong đầu bật ra ý định, mình chọn điềm tĩnh sống những ngày cuối cùng, làm nốt vài dự định còn đang dang dở. Mình nói dự định này cho đúng 1 người nghe – 1 người mình có thể tin tưởng. Thật may vì cậu ấy vẫn tôn trọng quyết định này của mình, chỉ muốn giúp mình thực hiện nốt những điều mong muốn. Mình nghĩ thế này, khuyên một người muốn tự tử đừng chết đi chỉ là dồn họ thêm vào cùng cực, áp lực trên vai họ đã đủ nhiều. Thay vào đó, hãy chân thành ở bên họ, giúp họ sống nốt những ngày sau cùng.
Mình viết một quyển nhật ký có tên là “Nỗi buồn đặc quánh”, lưu lại những ngày mình muốn chết đi, mình đã làm những gì. Mình nghĩ nhiều về nỗi đau của những người bên cạnh khi mình đột ngột ra đi, nhưng điều này không thể kéo mình ra, chỉ làm bản thân mình thêm áp lực. Mình đi gặp những người mình muốn, đi những nơi mình muốn đi. Mình tìm cơ hội sống với đam mê một lần nữa. Mình đăng ký hiến tạng.
Sau đó, mình nghĩ nhiều về cách mình sẽ chết đi. Mình sẽ thả trôi giữa sông Sài Gòn, hay là buông người từ trên tòa cao ốc, hoặc đâm đầu ra xe bus đang chạy vội? Điều duy nhất khiến mình trăn trở là chết bằng cách nào mà tạng của mình vẫn dùng được, sẽ có rất nhiều người cần đến nó.
Nói nhiều như vậy, cũng chỉ để chứng minh rằng, cái chết của mình là kế hoạch được tính toán kỹ, và chắc chắn rằng đó không phải là nông nổi nhất thời.
Sau cùng, mình không chết.
Mình tìm thấy niềm vui sống trở lại trong những ngày mình cho là ngày cuối cùng được sống. Phải đến những lần cuối cùng, người ta mới sống chân thành và sống trân trọng. Mình thoát ra khỏi nỗi buồn nhờ dự định chết đi. Mình đổi tên instagram thành thelast.ocean, với hy vọng rằng mỗi ngày sau mình đều sống nhiệt thành như thể đây là ngày cuối mình có mặt trên thế gian. Cũng hy vọng rằng, mỗi người sau này ghé ngang cuộc đời mình, sẽ đều trân trọng mình như thể đây là lần cuối cùng gặp mặt.
Mình sẽ không đánh giá bất cứ điều gì nếu bạn đang muốn tự tử, mình hiểu mỗi người có một giới hạn chịu đựng riêng. Mình không khuyên bạn sống tiếp nếu bạn thấy mình không thể sống tốt, mình chỉ mong bạn hãy làm nốt những điều bản thân mong muốn rồi hãy ra đi. Nếu làm xong mà bạn vẫn lựa chọn bỏ lại thế giới sau lưng, xem như bạn đã sống một đời không hối tiếc.
Cuộc đời này nhiều khi có thể bất công với bạn một chút, nhưng mình mong bạn đừng vội ghét bỏ nó. Và dù bạn chọn sống tiếp cuộc đời này hãy chọn đi tìm cuộc đời khác, mình vẫn thật tâm chúc bạn dù ở cuộc đời nào cũng sẽ được đối đãi dịu dàng, mong bạn có đủ hạnh phúc để lấp đầy những buồn đau.
Cảm ơn vì hôm nay bạn vẫn còn sống, nếu bạn sống tiếp, cầu mong bạn sẽ sống tốt, sống hạnh phúc, sống bình an.
thelastocean.
