Hồi nhỏ mọi đứa trẻ đều nghe lời mẹ. Lớn rồi thì chỉ cần gia đình căng thẳng, mẹ sẽ tự khắc nhượng bộ mở lời.
Hồi nhỏ bố đuổi ra khỏi nhà, lúc ấy nỗi sợ lớn nhất là bị gia đình bỏ rơi.
Khi lớn chỉ cần đi biền biệt không về, tin nhắn “Con về đi!” như gói cả đôi mắt lo âu và những đêm trằn trọc của bố.
***Hồi nhỏ bạn và bố khắc khẩu. Bạn ương ngạnh bố sẽ bảo hỗn. Bạn lặng thinh bố mắng lầm lì.Lần đó bạn bị bố bắt viết bản kiểm điểm. Vốn tính khó bảo, bạn ngồi viết nguyên hai trang trình bày: “Bố cũng cần kiểm điểm. Tại sao bố của bạn A giúp mẹ việc nhà, bố bạn B không bao giờ đánh bạn ấy…” Bố cầm bản kiểm điểm và chẳng cần nói cũng biết bạn nhận một trận đòn no nê.Ngày mẹ đọc nhật ký và biết bạn cảm nắng một cậu. Bố dành cả tiếng đồng hồ nói chuyện với bạn trong phòng riêng. Lúc đó bạn không cảm thấy bất mãn vì bố bảo “Tình cảm bọ xít”, bạn chỉ thấy cảm xúc của mình bị phản bội vậy thôi.Như bao đứa trẻ đồng trang lứa, bạn tin tưởng bạn bè. Nhưng thiếu cảm giác an toàn nhất với gia đình.***Lên cấp hai, bạn thần tượng La Chí Tường. Hôm đó đi học thêm về muộn, số báo Hoa Học Trò phiên bản đặc biệt cũng bán hết. Bạn đi học về đóng kín cửa chẳng thiết ăn cơm. Lúc bố gõ cửa phòng, bạn mếu máo:
- Quyển báo đó quý với con lắm.
Thế là bố chở bạn trên con xe Dream Thái 15km đến tận bưu điện tỉnh. Bạn cầm được quyển báo cuối cùng trên tay khi trời nhá nhem. Bữa cơm đó cả nhà ăn muộn.Mãi lâu sau khi đứa bạn thân bảo: “Bố cậu chiều thật đấy!” Bạn mới giật mình: Chả lẽ bấy lâu nay trong từ điển của bố có từ “chiều” hay sao?***Lớn hơn nữa, bạn đi học xa. Những ngày có dịp về nhà, bố đều đợi chuyến xe khách chở bạn về mới ăn cơm. Bố tự tay xào nấu một món quen thuộc: “Bố nhớ con thích nhất là lòng xào dưa.”Thời gian đi qua, mái tóc bố điểm bạc.
Thực ra khi chúng ta còn nhỏ, đứa trẻ nào cũng từng học cách nói lời xin lỗi người lớn. Nhưng rồi sau đó dường như ai cũng lãng quên thói quen đó và để mối quan hệ giữa bố mẹ – con cái trở nên xa cách. Thế mà giờ đây bạn chẳng muốn thế mãi, vì bạn biết thời gian bên bố mẹ chẳng còn nhiều.
Hôm trước hai bố con vừa cự cãi, sáng hôm sau bạn đã mở lời:
– Chuyện hôm qua, con xin lỗi bố…
Giải thích một hồi, cuối cùng bạn bất ngờ khi bố đáp:
– Ừ, bố cũng xin lỗi con vì đã nặng lời như thế.
***Qua thời gian, nhiều người hay bảo bố mẹ bớt hà khắc, bố mẹ tâm lý hơn xưa… Thực ra “bố không phải vừa sinh ra đã làm bố, bố cũng là lần đầu tiên làm bố”, câu nói ấy quả thực không sai. Một quá trình dài để mỗi đứa trẻ lớn lên, và cũng là từng ấy thời gian để bố mẹ làm quen và thuần thục hơn trên cương vị những người làm cha làm mẹ.
Có bao giờ bạn từng nghĩ đến việc kết thúc và mong rằng mình sinh ra không phải con của bố mẹ? Đã bao giờ bạn ấm ức và tủi thân nhưng những người xung quanh lại không thể cho bạn sự vỗ về và nhẫn nại như gia đình.
Dù bạn cố chấp thế nào, gia đình vẫn ở đó.
Dù bạn lạc lối thế nào, gia đình vẫn mãi chưa một lần quay lưng.