TRUYỆN NGÔN TÌNH

Tg: Chu Thị Hồng Hạnh

Như thường lệ, sau giờ làm bà thẩm phán lại ghé công viên nhỏ ven hồ đi bộ vài vòng trước khi về nhà. Cái ghế đá nhìn ra hồ là nơi bà vẫn hay ngồi, hôm nay có người rồi.

Cậu thanh niên trẻ, đẹp trai cầm trong tay lon bia vẻ mặt rất buồn bà thấy quen quá. Đi thêm vòng nữa bà mới nhớ ra là cách đây chừng nửa năm bà có xử vụ án ly hôn của vợ chồng cậu ta. Chồng đẹp trai, phong độ, giám đốc dự án của một tập đoàn lớn, vợ đẹp còn hơn mấy cô hoa hậu vẫn xuất hiện đầy trên báo, con gái của họ đứng cùng bà ngoại ở bên ngoài xinh như thiên thần. Một gia đình như thế lại đưa nhau ra tòa! Lý do cô vợ đưa ra là chồng mình ngoại tình. Chứng cứ là một lần cô bắt gặp hai người họ ngồi uống cà phê và một lần trong cơn mơ anh gọi tên cô ấy. Anh chồng chỉ nói hôm đó trời mưa rất to, nước ngập đầy đường nên anh mời cô gái ấy cùng ngồi uống nước chờ hết mưa rồi về. Quán cà-phê lại gần chỗ tập gym của vợ thế nên cô nhìn thấy. Thấy chứng cứ không đủ sức thuyết phục nên bà thẩm phán hết lời khuyên giải họ làm lành.

Giờ đây thấy mặt anh hết sức thê lương nên bà không đành lòng bỏ đi. Bà lặng lẽ ngồi xuống cạnh anh. Nhận ra người quen anh khẽ cúi đầu chào. Uống nốt lon bia giọng anh nghẹn ngào:

– Cô ấy đi rồi cô!

– Vợ cháu ấy à? Hôm trước hòa giải vui vẻ rồi cơ mà.

– Không, là cô đồng nghiệp của cháu. Giờ này cô ấy bay rồi, cô ấy xin chuyển vào chi nhánh ở trong Nam.

Im lặng một lúc lâu anh tiếp tục nói:

Vợ cháu cô gặp rồi đấy, phải nói là cô ấy rất đẹp, lúc còn trẻ cháu cũng theo đuổi cô ấy lâu lắm mới cưới được. Cháu hết lòng yêu thương cô ấy, nâng như nâng trứng.Vì giá đình giàu có nên cô ấy đi du học nhưng trình độ làng nhàng nên cũng chỉ đi làm cho vui thôi. Lấy nhau mấy năm cháu hết lời năn nỉ cô ấy mới chịu sinh con. Con bé vừa ngoan, vừa đẹp như thiên thần mà mẹ nó có mấy khi đoái hoài đến nó, toàn ấn nó cho bác giúp việc. Buổi sáng nào cũng ngồi trước gương trang điểm cả tiếng rồi lộng lẫy như bà hoàng rời khỏi nhà. Phòng ngủ thì vứt quần áo lung tung khắp nơi cái mặc rồi lẫn với cái chưa mặc, người làm cứ phải căng mắt ra để lựa đồ mang đi giặt. Cháu có nói thì mẹ vợ lại gào lên “Con của mẹ mẹ biết, con là chồng phải nhường nó chứ”. Chiều tan làm có về nhà ngay đâu, còn lo đi đến mấy cái chỗ spa rồi phòng tập gym. Nhiều tối cháu phải tăng ca ,về nhà nhìn thấy vợ mà khiếp đảm. Mặt đắp mặt nạ trắng toát chỉ hở có cặp mắt đen sì. Đi thì thôi chớ về đến nhà chỉ ôm truyện ngôn tình đọc. Đọc chán thì gọi điện cho bạn để bình luận. Toàn là những anh soái ca cao trên 1m8, tiền nhiều như quân Nguyên, hở ra là mua nhẫn kim cương, xe hơi, biệt thự tặng người trong mộng. Lương tháng cháu gần 100 triệu mà tháng nào cô ấy cũng tiêu sạch bách. Quần áo, giày dép, túi xách chất đống trong phòng, nhiều cái còn chưa bóc tem nữa.

Mà sao truyện ngôn tình không viết là vợ phải chăm lo cho chồng hả cô, cháu có thức đêm làm việc bao nhiêu đi nữa chưa khi nào cô ấy nấu cho dù là chỉ một bát mì tôm. Nhà bố mẹ cháu ở ngay gần đây nhưng vài tháng cũng không mang con về thăm ông bà. Có đám giỗ, đám chạp nào thì đến giờ ăn mới tới, chủ yếu là để trình diễn thời trang.

Còn cô đồng nghiệp của cháu thì rất giản dị, mộc mạc và rất giỏi chuyên môn. Những khi cả nhóm phải tăng ca cô ấy lo đồ ăn, thức uống cho từng người một rất chu đáo, chân thành. Cách đây 9 tháng bác giúp việc nhà cháu về quê có việc cả tuần vậy là cả nhà cháu sống theo kiểu cơm đường, cháo chợ. Cháu đi đón con xong đưa thẳng nó lên công ty, cô ấy ngày nào cũng ngồi tô màu cùng với nó, kể chuyện cổ tích cho nó nghe, săn sóc nó từng chút một. Cháu nói thật với cô cô ấy như dòng nước mát ấy, làm cho cháu cảm thấy cuộc đời này còn có niềm vui. Có lẽ ngày nghĩ nhiều nên đêm cháu nằm mơ gọi tên cô ấy nên vợ cháu mới lồng lên. Sự thực là cháu đến nắm tay cô ấy cũng chưa có nhưng cháu biết là cháu yêu thầm cô ấy mất rồi.

Anh lẩm bẩm:

Cô ấy xin chuyển công tác là đúng, cô ấy còn trẻ, chưa có gia đình, cả cuộc đời còn ở phía trước. Còn đời cháu coi như xong rồi, cháu thương con bé lắm. Bố mẹ mà chia tay nó ở với mẹ thì lớn lên sẽ y chang như mẹ nó, như bà ngoại nó. Thôi cháu về đây cô, qua hôm nay cháu sẽ phải xốc lại tinh thần cho mình thôi.

Bà thẩm phán ngồi lặng nhìn người đàn ông đi lảo đảo ra khỏi công viên. Đường về nhà hôm nay sao buồn quá, đã thế quán cà phê bên đường lại mở nhạc rõ to “Người lạ ơi! xin cho tôi mượn bờ vai, tựa đầu gục ngã vì mỏi mệt quá…”. Xã hội bây giờ lạ quá! người ta cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *