Scary Stories to Tell in the Dark là một tuyển tập về truyện kinh dị ngắn được viết bởi tác giả Alvin Schwartz và minh họa bởi Stephen Gammell. Được ra mắt lần đầu vào năm 1981, bộ truyện đã được hưởng ứng nồng nhiệt, bán được hàng triệu bản và là nguồn cảm hứng cho nhiều tác giả viết truyện kinh dị khác. Vào năm 2019, bộ phim chuyển thể từ truyện cũng được ra mắt và nó cũng nhận được đánh giá khả quan. Dưới đây là một vài mẩu chuyện thú vị được trích ra từ tuyển tập trên.
Có thể bạn sẽ nhớ?
Một ngày nọ, Rosemary và mẹ dừng chân tại một khách sạn ở Paris. Mẹ cô bị ốm, vì vậy cô gái gọi bác sĩ khách sạn để xem có thể làm gì cho mẹ cô. Bác sĩ nói rằng bà ấy cần thuốc và cô có thể lấy nó từ chỗ vợ của anh trong phố. Khi cô trở về khách sạn, dường như không ai nhớ cô là ai. Khi cô ấy yêu cầu được nhìn thấy căn phòng mà mẹ cô ấy đang ở, nó hoàn toàn khác với căn phòng mà cô đã ở. Hóa ra mẹ Rosemary bị bệnh nặng và qua đời ngay sau khi con gái bà ra đi. Để ngăn mọi người trong khách sạn phát hoảng, bác sĩ đã chôn xác bà trong một nghĩa trang, trang trí lại căn phòng và nói với mọi người trong khách sạn hãy giả vờ là họ không biết cô. Kết quả là cô con gái đáng thương nghĩ rằng mình bị mất trí và không biết mẹ đang ở đâu.
Ngôi nhà ma ám
Một linh mục quyết định ở trong một ngôi nhà bị ma ám một đêm để xem mình có thể giúp đỡ một linh hồn bị mắc kẹt không. Không lâu sau khi đến, anh nghe thấy tiếng bước chân từ tầng hầm đi lên phòng mình. Con ma mở cửa, nhưng khi anh hỏi nó muốn gì thì cánh cửa lại đóng lại. Điều này xảy ra thêm một lần nữa cho đến khi linh mục hét lên: “Nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh thần, Hồn ma kia, ngươi muốn gì?”
Hồn ma liền xuất hiện trong hình hài một phụ nữ trẻ, và nói với người linh mục rằng thi thể của cô đang bị chôn ở dưới tầng hầm và nếu được mai táng tử tế thì cô có thể an nghỉ. Cô cũng nói thêm rằng anh ta nên lấy khớp ngón tay út của cô đặt vào thùng đồ quyên góp và nó sẽ tiết lộ ai là kẻ giết cô. Nếu anh trở lại vào một đêm khác, cô ấy sẽ nói cho anh ta chỗ cô cất số tiền để quyên góp cho nhà thờ. Tất cả xảy ra đúng như cô nói và cuối cùng cô cũng có thể ngủ yên.
Bạn đến đây làm gì?
“Luôn luôn cẩn thận với những gì mình muốn” là bài học có thể rút ra từ truyện ngắn này. Trong “Bạn đến đây làm gì?”, nhân vật chính là một bà cụ. Cụ sống một mình và có lần, vì quá cô đơn, cụ đã thốt lên: “Ôi, ước gì tôi cũng có ai bầu bạn nhỉ.” Ngay lập tức, từ ống khói nhà bà, các bộ phận cơ thể bắt đầu rơi xuống và nó tự ghép lại thành một con người hoàn chỉnh và nhảy múa xung quanh. Khi nó dừng lại, bà cụ hỏi “Bạn đến để làm gì?”. Thật không may, câu trả lời có lẽ là một điều gì đó mà người phụ nữ không muốn nghe.
Wendigo
Một thợ săn muốn đi săn ở những nơi ít người đến. Không ai muốn giúp anh ta trừ một người đàn ông đang túng quẫn tên là DeFago. Cả hai cùng nhau đi vào rừng, và vào đêm thứ ba, có một cơn bão lớn. Trong lúc DeFago đang dựng lều, có ai đó bắt đầu gọi tên anh. Khi tiếng kêu trở nên phiền nhiễu, anh liền đi vào rừng. Không lâu sau đó, anh chạy lại chỗ cái lều, vừa chạy vừa hét: “Trời ơi, chân tôi đang bốc cháy! Nó đang bị thiêu đốt!”. Người thợ săn vì không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra với người bạn đồng hành của mình nên đã tới một ngôi làng gần đó để hỏi chuyện. Tại đó, tất cả người dân đều nói rằng chuyện này có liên quan đến Wendigo. Thông thường, nó sẽ đến một cách bất thình lình và kéo nạn nhân đi cùng thật nhanh, làm chân họ bốc cháy.
Thứ kỳ lạ
Hai người bạn thân Ted Martin và Sam Miller đang đi dạo gần cánh đồng củ cải. Đột nhiên, họ thấy một cái gì đó bò ra khỏi cánh đồng, đứng thẳng rồi biến mất. Nó xuất hiện lần nữa và bắt đầu đi về phía hai người rồi quay trở lại cánh đồng. Khi nó trở lại lần thứ ba, cả hai đều bỏ chạy. Tuy nhiên, Sam lại dừng lại và nói rằng anh ta muốn chạm vào nó để xem nó có thật không. Khi hai người đến gần nó, nó trông giống như một bộ xương với đôi mắt “sáng như có thể xuyên thấu mọi vật”. Khi họ chạy đi, nó theo họ trở về nhà Ted và ở ngoài đường cho đến biến mất. Sau một thời gian, Ted bị bệnh và vào ngày cuối cùng của mình, Sam nói rằng anh trông giống hệt bộ xương.
Ồ, Susannah
Jane và Susannah ở chung một phòng tại một căn hộ nhỏ. Một đêm nọ, trong khi Susannah đang cố ngủ, Jane bắt đầu ngân nga câu “Oh, Susannah”. Khó chịu, Susannah liền bảo Jane im đi để cô ngủ và tiếng ngân dừng lại. Không lâu sau đó, tiếng ngân lại tiếp tục vào buổi đêm và khi Susannah bảo Jane dừng lại, cô ấy không nói gì. Tức giận, Susannah liền chạy ra lật chăn của Jane và hốt hoảng khi nhận ra thi thể không đầu của bạn cùng phòng. Tin rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, cô gái quay trở lại giường ngủ và chúng ta sẽ không bao giờ biết rằng nó là mơ hay thực.
Harold
Nếu bạn định làm một con búp bê, thì tốt nhất là đừng làm giống người bạn không thích. Khi Thomas và Alfred đưa bò ra đồng cỏ, chúng ở lại và chăm sóc chúng trong một vài tháng. Một ngày nọ, cả hai thấy buồn chán và quyết định làm một con bù nhìn giống Harold, một gã nông dân mà bọn họ ghét. Mỗi ngày, họ đều đưa con bù nhìn ra ngoài đồng, nói chuyện và chế giễu nó. Khi chán, họ đánh con bù nhìn và bôi thức ăn lên khắp người nó.
Một ngày nọ, họ bỗng nghe thấy Harold nói lầm bầm. Điều này đã khiến cho cả hai sợ hãi, nhưng sau vài ngày, mọi thứ trở lại bình thường. Kể từ sau đó, hai người để ý thấy đến Harold đang lớn dần hơn và vào một buổi tối, con bù nhìn bước ra khỏi túp lều và trèo lên mái nhà. Hoảng sợ, hai người bọn họ quyết định đưa những con bò trở lại thung lũng nhưng lại quên mất phần sữa. Để lấy phần sữa, cả hai quyết định chơi trò bốc thăm và Thomas là kẻ thua cuộc và phải quay lại. Trước khi đi, anh còn nói rằng mình sẽ nhanh chóng bắt kịp Alfred. Khi Alfred đi được một đoạn, anh quay đầu lại để xem Thomas có theo kịp không. Nhưng những gì anh ta thấy là Harold đang phơi một tấm da trên mái nhà.
Cái trống
Hai cô gái đang ở ngoài rừng chơi thì bắt gặp một cô gái Di gan chơi trống. Tuy nhiên, tiếng trống này không giống với bất kỳ tiếng trống nào từng nghe. Do vậy, họ đã hỏi xin cô gái chiếc trống. Nhưng cô ấy bảo cả hai phải trở nên nghịch ngợm thì cô ấy mới cho. Sau một đêm làm toàn việc xấu, hai người lại đến chỗ cô gái hỏi xin nhưng bị từ chối vì cô nói rằng họ chưa đủ hư. Hai cô bé tiếp tục bày trò nghịch ngợm vào đêm tiếp theo và mẹ bọn họ đã dọa họ rằng sẽ bỏ họ cho mẹ mới nếu cả hai không ngoan ngoãn.
Tuy nhiên, vì quá thèm muốn cái trống nên sau lần thứ ba gặp cô gái Di gan, hai cô phá hoại đồ đạc, đánh em trai và thậm chí còn đấm cả mẹ mình. Khi họ đến chỗ nhà cô Di gan, cô ta không còn cái trống nữa. Thay vào đó, cô ta còn cười vào mặt hai cô bé và nói rằng giờ họ sẽ phải sống với người mẹ mới của mình. Hoảng sợ, hai cô chạy về nhà mình và phát hiện ra giờ ngôi nhà không còn một bóng người. Khi nhìn qua cửa sổ, cả hai thấy người mẹ mới của mình có đôi mắt bằng thủy tinh sáng quắc và cái đuôi bằng gỗ đang lê trên sàn nhà.