Trưa nay ăn cơm xong, tranh thủ ngồi uống tí cafe, đang chuẩn bị uống thì có 1 đứa bé ôm hộp đánh giày, chân tay lấm lem tiến lại hỏi:
– Chú ơi chú đánh giày ko ạ?
– Thôi chú mới đánh hôm kia xong.
– Giày chú bẩn rồi ạ, chú đánh ủng hộ cháu với, từ sáng đến giờ cháu chưa đánh được đôi nào!
– Để hôm khác bé nhé.
– Dạ vâng.
Nói vâng xong thì đứa bé lại ra gốc cây xa xa ngồi, hóa ra đứa bé ấy đang ngồi ăn, chắc ngồi trước quán sợ người ta đuổi, mà thấy mình mới vào nên tranh thủ ra hỏi mình có đánh giày ko. Mình ngồi uống cafe xong tiện nhận đồ ship hộ bạn, lúc mình lấy tiền để thanh toán xong đút lại túi thì bị rơi, lúc ấy mình ko biết, mình quay vào, ngồi vào bàn thì đứa bé cầm chiếc ví của mình:
– Chú ơi chú rơi ví này…
Mình mới nhìn đúng ví của mình, sờ túi sau bị rơi lúc nào ko biết, đứa bé nói tiếp:
– Lúc chú lấy đồ chú bị rơi. Có 1 người định nhặt mà cháu chạy nhặt trước, gọi chú ko kịp ạ.
– Ừ chú cảm ơn nhé.
Lúc đấy mình thấy thương đứa bé, từ sáng chưa có ai thuê đánh giày, xong lại còn giúp mình nhặt ví rồi đưa luôn cho mình. Mà thật sự mình nghĩ nếu là người khác, chắc chẳng trả lại mình đâu. Mình mới nghĩ thôi cho bé 100 nghìn coi như cảm ơn, rút ra 100k đưa:
– Chú cho cháu nhé, cảm ơn cháu.
Thì thằng bé cười tươi rồi lắc đầu:
– Cháu ko lấy tiền của chú đâu ạ, chú cho cháu đánh giày là được rồi ạ.
Mình chẳng nghĩ gì nữa, liền đưa giày cho bé đánh, bé đưa lại mình 1 đôi dép cao su:
– Chú chờ cháu chút nhé.
Xong bé mang ra chỗ gốc cây, dừng ăn để đánh giày cho mình, nhìn bé đánh rất chăm chú, kiểu làm việc cũng có tâm ấy, 1 lúc sau thì mang giày ra cho mình, bảo là:
– Của chú hết 10 nghìn thôi ạ.
Mình giả vờ:
– Chú ko có 10 nghìn, thôi chú đưa cho 100 nghìn, hôm nào gặp lại đánh cho chú tiếp nhé.
Bé nhìn mình nghĩ ngợi 1 lúc xong bảo:
– Chú nhớ nhé, hôm nào ra cháu đánh cho nhé. Nhưng mà nhỡ lúc đấy cháu ko ở đây thì sao ạ?
– Thì chú cho cháu luôn. Cháu xứng đáng mà.
Đứa bé nhìn mình cười xong:
– Cháu cảm ơn ạ.
Rồi cầm tiền chạy 1 mạch sang tạp hóa đối diện, mua 1 chai coca tự thưởng cho mình…nhìn đứa bé ngồi uống ngon lành. Đến khi mình thanh toán tiền rồi về, đứa bé còn vẫy tay:
– Cháu chào chú ạ. Chú nhớ cháu nha, hôm nào cháu đánh giày cho chú tiếp nha.
Thật sự…giữa cái thời tiết lạnh giá của miền Bắc này, đứa bé chợt làm mình cảm thấy ấm lòng, đói cho sạch, rách cho thơm…Mà cũng lâu lắm rồi mới gặp được 1 đứa bé đánh giày…có lẽ dịch này ảnh hưởng tới rất nhiều người rồi, bằng tuổi bé có khi các em đang chăn ấm, đệm êm, học online…còn em thì phải mưu sinh trong thời tiết giá lạnh của HN.