SINH VIÊN CÓ ĐANG LÃNG PHÍ THỜI GIAN VÀO CÂU LẠC BỘ?

Bài viết dựa trên ý kiến chủ quan của chủ thớt. Đúng sai xin góp ý chứ đừng buông lời cay đắng…

Giới thiệu trước với các bạn: Mình là một con sinh viên có 3 năm kinh nghiệm ăn nằm với một chiếc lạc bộ chuyên tổ chức những event đỉnh của chóp hay người ta còn gọi là cái nôi đào tạo hoa hậu, lò luyện thanh giọng hát Việt. Từ dựng kế hoạch chương trình đến mời tài trợ và cuối cùng là dọn dẹp bãi chiến trường sau backstage, cái gì mình cũng cân cả rồi. Bây giờ nếu có ai hỏi mình liệu có nên tham gia câu lạc bộ hay không, mình nghĩ mình đã đủ kinh nghiệm để trả lời cho người đó.

Mình nghe nhiều người nói câu này lắm: “Câu lạc bộ có gì hay ho mà mày phải thức khuya dậy sớm, làm cu li cho người ta vậy. Thế ra trường có xin được việc lương nghìn đô không? Thời gian đó để đi làm thêm có khi còn kiếm được khối tiền”

Ok vế sau bạn là nhất, nhất bạn, mình chẳng phản bác gì được. Nhưng nếu cho mình chọn lại, nhất định mình vẫn chọn tham gia câu lạc bộ.

Rốt cuộc câu lạc bộ cho mình được cái gì?

CÂU LẠC BỘ CHO BẠN KỸ NĂNG SỐNG MÀ KHÔNG TRƯỜNG LỚP NÀO DẠY

Thề với các bạn luôn ra đời người ta chỉ dành cho nhau những lời có cánh, 90% trong đó là họ nói xấu sau lưng, chứ phải thân lắm người ta mới góp ý thẳng cho bạn sửa đổi.

Ở câu lạc bộ thì khác, nó giống như một cái xã hội thu nhỏ, mình học được những thứ cơ bản nhất từ việc hãy hỏi ý kiến người khác trước khi muốn trao đổi với họ, hay in giấy tờ thì phải xuất qua file pdf để tránh bị lỗi font và lề,… đến những thứ cao siêu hơn như bán chương trình cho các nhà tài trợ làm sao để trông thật chuyên nghiệp, vân vân và mây mây. Cái này khi đi làm bạn sẽ được lĩnh ngộ cả thôi, nhưng nó đau và cay hơn nhiều. Chí ít ở CLB bạn được các anh chị chỉ dạy bao giờ cũng nhẹ nhàng và ít căng thẳng hơn.

Hồi ở câu lạc bộ, mình được học khá nhiều về paperwork, thế nên đến cái CV xin việc mình cũng không để lệch dù chỉ một hàng hay sai lỗi chính tả. Chắc hẳn chẳng nhà tuyển dụng nào muốn nhận một bạn chưa biết gì về paperwork và phải training lại từ đầu, trong khi bạn có thể học nó từ năm nhất đại học với sự chỉ bảo nhiệt tình của các anh chị đi trước trong câu lạc bộ.

CÂU LẠC BỘ CHO BẠN NHỮNG NGƯỜI ĐỒNG ÂM TUYỆT VỜI

Ở đây mình không đề cập đến các mối quan hệ, vì nếu bạn khéo ăn nói, ở đâu bạn cũng có thể xây dựng được mối quan hệ với người khác chứ chẳng cần phải vào câu lạc bộ.

Nhưng cái mình tìm thấy được ở câu lạc bộ mà không nơi nào có chính là tri kỉ. Tri kỉ xuất phát niềm tin. Mà sự tin tưởng là một loại cảm xúc của chính bạn khi ai đó gần bạn đủ lâu và thể hiện những hành động khiến bạn biết ơn hoặc cảm động. Bạn bè, anh chị em trong câu lạc bộ cũng vậy. Nếu bạn bè trên lớp chỉ nhắn tin với bạn khi họ cần bạn share tài liệu, bạn cùng phòng sẽ không nói lời hỏi thăm nữa nếu bạn chuyển ra ngoài, nhưng ở câu lạc bộ, có những người dám ngồi lên xe bạn để băng qua hàng chục cây số đi tiền trạm, còn phải giúp bạn năn nỉ các chú pikachu khi một ngày đẹp trời bị túm vì không có bằng lái xe. Nếu không nhờ có những buổi cùng nhau chạy chương trình thì liệu có ai dám vì bạn mà làm những chuyện đó không?

Sau này, bỗng dưng trên đường đời tấp nập, biết đâu một người chị xinh đẹp tuyệt trần trong câu lạc bộ nhận ra bạn và chào: “Hello em, dạo này em còn xả xì hơi mỗi khi bị deadline dí nữa không ta :D”

CÂU LẠC BỘ: NƠI LƯU GIỮ NHỮNG ĐOẠN KÝ ỨC KHÔNG MUA ĐƯỢC BẰNG TIỀN

Trước mình chạy vị trí đối ngoại cho một câu lạc bộ sự kiện trường F. Sáng quần tây áo sơ mi đi deal với nhà tài trợ, từ tập đoàn đa quốc gia đến công ty startup mình đều kinh qua hết, tối đến chạy xong một cái workshop kéo nhau ra hầm Thủ Thiêm ngồi tỉ tê chuyện nghề sự kiện. À thì cũng vui lắm, sương sương bị bắt sửa đi sửa lại 7749 cái kịch bản MC, lỡ đặt 7 bó hoa mà có tới 8 khách mời đi dự, rồi nhà tài trợ xem sự kiện thì không xem chỉ chăm chăm cái logo mình có đủ to hay không, vân vân và mây mây. Trong tay mỗi đứa chỉ một ly mì vừa mua ở circle K, một ly trà tắc 10k, cứ thế ti tỉ chuyện ngồi nói đến sáng.

Thử hỏi những bạn đi làm rồi có hiểu được cảm giác đó của tụi này không? Đồng ý là đi làm có tiền đấy, nhưng ký ức thời sinh viên sẽ chẳng đợi đến khi bạn có tiền để mua lại đâu.

Có một câu nói rất hay một người chị đã khuyên mình nhiều năm trước: Đi làm, em còn có 10 năm 20 năm 30 năm ở phía trước nhưng bạn bè và kỉ niệm thời đại học liệu cả đời này em có kiếm lại được không?

Như bây giờ mình đang ngồi vắt chân lên ghế húp sùm sụp tô mì để kịp deadline, vẫn là tô mì gói đó thôi nhưng cái vị nó nhàn nhạt và hơi cay, chứ chẳng được giòn tan tiếng cười như lúc trước.

DÀNH CHO NHỮNG BẠN BẢO CÂU LẠC BỘ CHẲNG ĐÁNG VÀO ĐÂU

Cho phép mình nghiêng mình kính cẩn an ủi bạn, vì chắc hẳn bạn đã có những ký ức không mấy tốt đẹp về câu lạc bộ bạn từng tham gia. Nhưng xin đừng vơ đũa cả nắm, bởi câu lạc bộ thì cũng có this có that, chứ không hẳn clb nào cũng vô bổ và drama như trải nghiệm của các bạn đâu. Và mình từng chứng kiến những người bạn xung quanh mình có một vị trí đáng mơ ước trong một tập đoàn đa quốc gia sau khi ra trường, phần vì bạn đó là project leader của một dự án trong câu lạc bộ và được các anh chị HR tài trợ cho dự án đó nhận ra tiềm năng của bạn.

Sao nào, còn ai bảo vào câu lạc bộ là lãng phí không?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *