DƯỜNG NHƯ MUỐN BUÔNG BỎ ANH, NHƯNG ANH LẠI NÓI YÊU EM (PHẦN 3: END)

18.

“Bên cạnh là xe của anh sao? Hay là… Nếu anh tiện, có chuyện gì vào nhà rồi nói.” Mưa dường như đã tạnh, có bông tuyết trắng rơi xuống.

Vào nhà, tôi lấy cho anh ấy chiếc khăn sạch rồi vào bếp pha nước gừng. Tôi ở trong bếp đợi nước sôi, trong phòng vẫn im ắng như cũ, tôi thậm chí bắt đầu hoài nghi liệu có phải chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi khi gặp anh ấy ở cổng hay không.

Sau khi rót một ly đầy đi ra ngoài, tôi thấy Châu Thời Thâm đang ngồi trên ghế sô pha  ngủ say, tay hơi chống một bên trán, lông mi cụp xuống che đi đôi mắt đẹp bên dưới. 

Tôi tăng điều hòa lên hai độ rồi vào phòng ngủ tìm chăn bông, nhẹ nhàng đắp cho anh. 

Không biết anh ấy đã ăn chưa, cảm giác anh gầy đi một chút.

Tôi còn nhớ trong suốt hai năm đầu ở bên anh, tôi không ngừng nghiên cứu công thức các món ăn bổ dưỡng cho sức khỏe, nhưng kết quả tốt nhất cũng chỉ là má có thêm chút thịt. Vóc dáng anh ấy không thay đổi nhiều, đây có thể là điểm duy nhất không thể kiểm soát được trong việc diễn xuất của anh, anh ấy không thể tùy ý tăng, giảm cân như những người khác.

Có lần tôi hỏi bác sĩ Tống, cậu ấy nói rằng “ăn mà không béo” có thể do cơ thể có vấn đề gì đó, không hấp thụ được chất dinh dưỡng, khả năng tiêu hóa không tốt.

Tôi cũng hơi băn khoăn và lo lắng.

Tôi vào bếp chuẩn bị bữa tối, và tự lừa dối bản thân rằng tôi cũng chưa ăn tối. Cửa phòng bếp đóng lại, theo lời Lâm Lâm, Châu Thời Thâm đã không ngủ ít nhất hai ngày.

Tôi chọn mướp và củ cải có thể giúp tiêu hóa tốt, hầm canh sườn, nấu cháo đậu đỏ ở nồi bên cạnh.

Trong lúc đợi cơm chín, tôi lấy một cái ghế rồi ngồi trong bếp, đeo tai nghe và xem một khóa học ngoại ngữ trên máy tính bảng.

Cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng và bóng tối xung quanh chân, tôi tháo tai nghe ra và thấy Châu Thời Thâm đẩy cửa bước vào.

Không biết có phải nhiệt độ trong phòng khách có hơi cao, khi ngủ sắc mặt anh có chút hồng hào.

“Vừa nãy em thấy anh đang ngủ, nên không có gọi anh…”

Anh gật đầu, ngủ dậy đầu tóc cũng rối bù, có vẻ không hợp với vẻ lạnh lùng thường ngày của anh.

Anh nhẹ dựa vào tủ bên trái, an tĩnh, không nói gì cả.

Tôi điều chỉnh độ nóng của canh hầm, rồi nhìn anh, “Anh đã ăn chưa? Nếu không, anh ở đây đợi một lát rồi ăn.”

“Được”, con ngươi đen kịt, lại đang yên lặng nhìn tôi, khiến tôi có chút khó chịu.

Tôi nghĩ đến lời nhờ vả của Lâm Lâm, anh ấy là người ít nói, tôi luôn cảm thấy anh ấy có một thế giới nội tâm mạnh mẽ không mở ra đối với người ngoài, nhưng tôi vẫn rất lo lắng cho anh ấy.

“Châu Thời Thâm…”

“Ừm.” Lúc nãy có lẽ anh ấy đã mở khóa kéo của chiếc áo khoác thể thao, để lộ cổ ra, anh đứng đối diện tôi, bộ dáng rất nghiêm túc nghe tôi nói.

“Em có thể hỏi anh vài vấn đề không?”

Anh chậm rãi gật đầu, “Có thể.”

“Hôm nay em và Lâm Lâm gọi điện thoại , anh ấy nói tình trạng của anh trong khoảng thời gian này không được tốt lắm. Anh gặp phải chuyện không vui sao?”

Tôi cảm thấy đôi mắt anh ấy trở nên rất sâu và nặng nề, “Không phải. Chỉ là hiểu ra một vài chuyện.”

Mùi thơm của canh sườn lan tỏa từng ngóc ngách trong phòng, tôi tắt lửa, chuẩn bị múc vào bát sứ bên cạnh.

Châu Thời Thâm rửa tay ở bên cạnh tôi, nhẹ nhàng cầm lấy đồ trong tay tôi, “Để anh.” 

Anh cách tôi rất gần, trên người anh còn có mùi thơm thanh nhẹ quen thuộc.

Trên bàn ăn, chúng tôi ngồi đối diện nhau, chỉ có tiếng bát đĩa va chạm nhẹ, tôi múc cho anh một bát canh cho ấm bụng, anh nhìn chằm chằm vào bát canh một lúc lâu mà không cử động.

“Có vấn đề gì sao?”

“Không,” anh nhanh chóng định thần lại, bưng bát canh lên, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy bát sứ trắng, dưới ánh đèn, dường như khớp xương đều được chiếu sáng.

“Sở Sở, em ở bên đây có vui không?”

Tôi suy tư một lát, “Thực ra … em không vui, cũng không có gì không vui cả, em khá ổn. Còn anh thì sao?”

Lông mày anh khẽ động, “Anh cũng khá ổn. Em ở đây một mình vẫn phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Nhất định rồi, anh cũng vậy. Anh có còn đau bụng thường xuyên không?”

Anh mỉm cười, khóe miệng vẽ một đường vòng cung rất nhẹ, anh lắc đầu. Sau một lúc dừng lại, anh nói.

“Em bị bệnh, sao không nói cho anh biết?”

“Chỉ là một vấn đề nhỏ. Anh bận như vậy, em không muốn làm phiền anh.”

Anh nhướng mắt nhìn tôi, “Không làm phiền, dù là chuyện gì đều có thể nói với anh, sau này anh sẽ giảm dần khối lượng công việc của mình.”

“Là vì quá mệt?”

“Đây chỉ là một lý do, còn có … anh chỉ muốn làm việc từ từ và tỉ mỉ”, anh chống khuỷu tay và đỡ trán, “Đôi khi anh cảm thấy vô cùng bất lực. Đây không phải là dự định ban đầu của anh.”

Tôi luôn tin tưởng vào sự sắp xếp và kế hoạch của anh, tôi mỉm cười với anh ấy, “Anh làm gì, em đều sẽ ủng hộ anh.”

Đêm hôm đó, Châu Thời Thâm rời đi, khi anh đi, tôi vẫn không kìm lòng được, “Châu Thời Thâm.”

Anh ấy đang đeo chiếc khẩu trang mà tôi vừa đưa, khi anh ấy quay lại nhìn, tôi chỉ thấy một đôi mắt đen. “Ừm.”

“Anh… nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để mình quá mệt, nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Anh gật đầu, “Được, em cũng vậy, đừng khiến bản thân bị ốm, có chuyện gì đều có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào.”

19.

Sau lễ Giáng sinh, thời gian dường như trôi qua nhanh hơn, chúng tôi cũng bận rộn với tuần thi cuối cùng. Tuần thi dành cho học sinh trao đổi diễn ra sớm hơn một chút so với tuần thi của trường chúng tôi, thi xong cũng phải sang tháng Giêng. Sau đó, tôi và các bạn cùng lớp đến trường trung học cơ sở gần đó để thực tập hai tuần.

Sau lần gặp Châu Thời Thâm, tôi đột nhiên muốn hiểu một điều. Mặc dù tôi đang cố gắng trốn tránh mọi thứ liên quan đến anh ấy, nhưng càng trốn tránh, tôi lại càng quan tâm đến.

Tôi dứt khoát đối mặt với trái tim mình.

Kỳ nghỉ đông, tôi trở về nhà, nhưng không gặp được ba tôi. 

Cuối tháng 1, trong bữa tiệc cuối năm của công ty, ba tôi đã bảo tôi đến xem và chị Trương đến nhà đón tôi.

Ba tôi từng hỏi tôi nếu muốn gia nhập công ty trong tương lai, ông ấy có thể mở đường cho tôi trước. Tôi suy nghĩ rất lâu và cảm thấy mình không hợp với kinh doanh lắm, không có tầm nhìn độc đáo và sự quyết đoán, dũng cảm để làm nên chuyện lớn như ba.

Để công ty phát triển tốt hơn, tôi khuyên ba nên tìm một đại lý chuyên nghiệp hoặc đào tạo đội ngũ cốt cán của công ty.

Vì vậy, công ty thực sự khá xa lạ đối với tôi.

Khi còn nhỏ, ba thường đưa tôi đến công ty vào cuối tuần và tìm một nơi để tôi làm bài tập. Nhưng từ khi tôi bước vào cấp hai, công ty ngày càng lớn mạnh, tôi hiếm khi quay lại đó. Nhưng năm nào tôi cũng sẽ tham dự lễ kỷ niệm cuối năm, với tư cách là một khán giả bình thường, chứng kiến ​​quá khứ và tương lai của công ty.

Khi tất cả các tiết mục kết thúc, tôi đang ở trong một góc khuất trả lời tin nhắn WeChat, chị Trương đến nói rằng ba đang tìm tôi.

Ba tôi đang ở trong một căn phòng mở ở phía bên trái của hành lang, một vài người đàn ông mặc vest và đi giày da đang đứng đối diện. Nhìn thấy tôi, ba gọi “Sở Sở, lại đây.”

Ông ấy kéo tôi đến bên cạnh và giới thiệu tôi với một vài người đối diện. Trong số đó, ba đặc biệt giới thiệu Lâm Lập Phàm, con trai của Lâm tổng. 

“Sở Sở, anh Lâm của con vừa về nước, cậu ấy cũng không quen với cuộc sống ở đây. Con đưa cậu ấy đi dạo quanh công ty chúng ta đi.” Ba tôi thật sự là, sự dứt khoát không thể rõ ràng hơn.

Lâm Lập Phàm tu dưỡng bản thân rất tốt, vẫn luôn cười nhẹ, tôi thậm chí còn nghĩ rằng nụ cười này đã có sự chuẩn bị trước, thêm một phần nhiệt tình, bớt đi một phần lãnh đạm.

Tôi đưa anh ta ra khỏi phòng, sau khi đi khá xa, Lâm Lập Phàm dùng một tay cởi cúc áo khoác, tháo cặp kính gọng bạc thản nhiên bỏ vào túi, tay áo cũng xắn đến tận khuỷu tay, thật không giống với người không hề có chút sai sót mà tôi nhìn thấy khi nãy chút nào. Một loạt hành động của anh ta khiến tôi có chút kinh sợ.

Anh ta liếc xéo về phía tôi, nhướng mày, “Nhìn cái gì, chưa từng thấy bao giờ hay sao, bực chết tôi rồi. Nếu không phải sự uy hiếp của ông già, bây giờ tôi đã trượt tuyết trên những ngọn núi phủ đầy tuyết hoặc đang đua xe trong vùng hoang dã, ít nhất cũng phải đi uống chút rượu.”

“Có chỗ nào có thể hút thuốc không?”

Tôi im lặng hai giây rồi đưa anh ta ra ban công đằng kia, ngày thường ít người qua lại. Nhưng tôi biết chị Trương luôn đi theo cách tôi không xa.

Lâm Lập Phàm thuần thục châm điếu thuốc và thở ra một hơi, tôi nghĩ nói với anh ta một tiếng rồi quay trở lại hội trường.

Anh ta đã nói trước, “Tối nay, cảm ơn cô vì đã cứu tôi.”

“Chắc cô có thể hiểu được ý định của họ. Để tôi bày tỏ thái độ trước. Tôi không thể đồng ý việc kết hôn vì mục đích kinh doanh. Cô nghĩ sao, đừng vì tôi quá đẹp trai mà thầm thương trmộm nhớ đấy nhé.”

Tôi cảm thấy người này khá là hài hước, không khỏi bật cười thành tiếng, ngước mắt nhìn thành phố chìm trong màn đêm, “Tôi có người mình thích, chắc không thể thầm thương trộm nhớ anh rồi, vì vậy anh đừng lo lắng.”

“Thế thì tốt. Này, ngươi cô thích như thế nào? Hiện tại cũng không đi được, nói chuyện phiếm đi.”

Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, “Anh có hứng thú với chuyện này?”

“Không phải, dù sao cũng đang nhàn rỗi, chi bằng nói chuyện đi, tôi cũng có thể cho cô vài chủ ý.”

Đối mặt với một Lâm Lập Phàm tự nhiên quen thân như vậy, tôi vô cớ muốn tâm sự với anh ta, dù sao thì, chúng tôi có thể chỉ gặp nhau một lần vào tối nay, và sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Tôi nói ngắn gọn về chuyện giữa tôi và Châu Thời Thâm, đồng thời giấu tên và nghề nghiệp của anh ấy.

Anh ta nghe xong, “Này, chờ một chút, cô đề nghị chia tay sao?”

“Đúng vậy. Vốn là bởi vì nguyên nhân bên ngoài chúng tôi mới ở bên nhau.”

Anh ta cầm điếu thuốc trên tay, chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi tôi: “Tôi hút thuốc, cô không để ý chứ”.

Tôi lắc đầu, “Không sao.”

Anh ta ngừng hút thuốc và tiếp tục hỏi tôi, “Từ góc độ của tôi, tôi nghĩ người yêu cô …”

Tôi không thể không ngắt lời anh ta, “Anh ấy không còn là người yêu của tôi nữa …”

Anh ta nói lại, “Được rồi, tôi nghĩ “người yêu cũ” của cô chắc là thích cô. Cứ cho là không thích, thì cũng có cảm tình. Từ góc độ của một người đàn ông mà nói, ví dụ là tôi, một người cho tôi lợi ích vì để tôi cùng một cô gái yêu đương, cô gái này tôi không thích cũng không quen, tôi nhất định sẽ không đồng ý. Tự do là quý giá, nhưng giá trị của tình yêu còn cao hơn. Ai lại coi tình cảm của mình như một món hàng buôn bán? Hơn nữa, không phải cô đã nói, cậu ấy luôn tốt với cô, sau khi chia tay vẫn đến tìm cô. Đàn ông có lòng tự trọng, cô xem gia cảnh của cô rất tốt, khi hai người yêu nhau lại chênh lệch địa vị; cô cũng nói rằng cậu ấy rất bận rộn. Phải chăng cậu ấy muốn làm việc chăm chỉ và nỗ lực để sớm ngày sánh vai với cô? Cô không nghĩ vậy nhưng cậu ấy thì khác. Nếu cô nhìn nhận vấn đề ở một góc độ khác, có phải vấn đề có thể giải quyết dễ dàng? Không phải cô nói cậu ấy hiện tại rất thành công, rất ưu tú sao?”

“Anh ấy vẫn luôn ưu tú.”

Lâm Lập Phàm “Ồ” một tiếng dài, nhướng mày, vỗ vai tôi và chớp mắt nhìn, “Cô hiểu ý của tôi chứ? Cô gái như cô cũng rất tốt, thích một người đàn ông như thế, biết được sự thật liền có thể buông tay được, rất tốt. Cô thích ‘người yêu cũ’ như vậy. Theo lời cô nói, chắc hẳn cậu ấy cũng là một người đàn ông tốt, vì vậy phải biết nắm bắt. Dù thế nào đi nữa, coi như là tôi đoán sai, cô cũng phải hỏi cậu ấy rõ ràng, rồi hẳn quyết định chia tay … “

“Sở Sở”, sau lưng có người gọi tôi.

20.

Tôi và Lâm Lập Phàm đồng thời quay đầu lại, Châu Thời Thâm đứng ở lối vào ban công, khuôn mặt có chút tái nhợt, lông mày hơi cau lại. “Châu Thời Thâm?”

Anh tiến lên trước hai bước, “Ừm.” Anh đi một mình, Lâm Lâm và trợ lý không có ở bên. Tôi không ngờ rằng anh ấy cũng sẽ tham gia buổi tiệc hôm nay.

Tôi giới thiệu hai người họ với nhau, Lâm Lập Phàm nháy mắt với tôi, rồi bật cười, bỗng nhiên nhận ra rồi vẫy tay rời đi.

“Anh sao thế, trông sắc mặt không được tốt. Lâm Lâm bọn họ đâu?”

Anh ấy bước đến bên cạnh tôi và dựa vào lan can, “Anh không sao. Lâm Lâm đang ở bên trong.”

Tôi để ý thấy vai anh hơi khom xuống, như thể đang cố kìm nén cơn đau, “Nhưng em cảm thấy anh không được ổn.”

Anh cười, “Anh thực sự không sao. Đừng lo lắng.”

“Có phải là đang kỳ nghỉ đông không? Khi nào em quay lại đó?” Anh lại hỏi.

“Là kỳ nghỉ, em đã về từ một tuần trước.”

Tôi cảm thấy dường như có ánh sáng loé lên, tôi lấy điện thoại di động ra, “Để em gọi cho Lâm Lâm, anh có mang theo thuốc không?”

Anh nhẹ nhàng ngăn tay tôi, “Anh vừa uống thuốc giảm đau, thực sự không sao. Em nói chuyện cùng anh một lát đi.”

Tôi chậm rãi gật đầu, “Sao anh vẫn luôn đau bụng như thế? Anh không đi bệnh viện kiểm tra sao?”

“Bệnh lý mãn tính chỉ có thể điều trị từ từ, sau một mức độ nhất định mới có thể phẫu thuật.”

Tôi quay đầu nhìn, gió đêm thổi mái tóc đen mềm mại của anh, “Vậy khi nào anh phẫu thuật thì nói với em một tiếng, coi như là … bạn bè, chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, cũng là nên quan tâm.”

Anh cũng nghiêng đầu lại nhìn tôi hai giây, sau đó khẽ nhếch miệng, “Được.”

“Cũng sắp tốt nghiệp rồi, em quyết định đi làm hay tiếp tục học?”

“Có thể em sẽ học thêm hai năm nữa. Có một giáo sư trong trường giới thiệu em đi du học nước ngoài hoặc ở một trường đại học phía nam. Cụ thể là học ở đâu, em vẫn chưa quyết định.” Lúc này, tôi hỏi Châu Thời Thâm, “Anh có thể chờ em một lát?”

Tôi bảo chị Trương đưa tôi đi lấy một cốc nước sôi và đưa cho Châu Thời Thâm. Giống như lần trước ở chung cư, anh nhìn chằm chằm cốc nước trong tay tôi đến ngây người, “Châu Thời Thâm?”

“Ừm,” anh định thần lại, “Cảm ơn.”

Anh nhẹ nhàng lắc lắc cốc nước, sau đó trở về chủ đề cũ, “Vậy em suy nghĩ kỹ đi, sau khi nghĩ xong thì nói cho anh biết, được không?”

Tôi gật đầu, “Được.”

Tôi không biết đó có phải là ảo giác của mình không, tôi luôn cảm thấy sau khi chia tay với Châu Thời Thâm, tôi gặp và nói chuyện anh ấy thường xuyên hơn.

Khi chúng tôi vẫn còn bên nhau, mỗi khi gặp chủ yếu là tôi nói, anh nghe, cũng không có quá nhiều cảm xúc. Đối mặt với tôi, anh không làm mặt lạnh, nhưng cũng sẽ không cười.

Tin vui trong khoảng thời gian này là Ôn Miểu Miểu chuẩn bị về nước, vì sự thuyên chuyển công việc của cha mẹ cô, họ đã chuyển ra nước ngoài sinh sống. Tuy nhiên, hàng năm sẽ tìm thời gian rảnh để về nước  thăm họ hàng và bạn bè, lần nào tôi cũng đến đón cô ấy.

Bao nhiêu năm nay, Ôn Miểu Miểu cũng coi là người bạn tốt nhất của tôi, chúng tôi không liên lạc thường xuyên, nhưng tình cảm lại rất sâu sắc. Cô ấy là người tôi có thể tin tưởng vô điều kiện.

Tôi đang đứng ở sảnh sân bay, bên cạnh tôi là một cô gái rất xinh, còn rất trẻ, đang ôm một bé gái trên tay. Tôi trò chuyện với cô ấy vài câu và bắt đầu chọc cười bé gái.

Một bóng người ập đến, “Trần Sở Sở, đã lâu không gặp cậu rồi, cho tớ ôm một cái.”

Tôi mỉm cười ôm Ôn Miểu Miểu, “Tớ cũng nhớ cậu.”

Đến buổi chiều, Ôn Miểu Miểu vẫn tràn đầy sức sống, đi đường dài xuống máy bay cũng không có nghỉ ngơi, kéo tôi đi một vòng thành phố. Buổi tối, tôi cùng cô ấy đi tắm suối nước nóng ở làng nghỉ dưỡng ngoại ô thành phố quê hương cô ấy. Cô ấy biết tôi và Châu Thời Thâm đã chia tay, cô ấy dựa vào tôi và nói, “Dù sao đi nữa, hãy làm theo trái tim của chính mình, tớ luôn ở bên cậu.”

Mười giờ sáng hôm sau, chúng tôi ngồi ngoài sân ngắm tuyết. Điện thoại vang lên, là Lâm Lâm. Không biết vì sao trong lòng tôi có chút hoảng loạn, “Lâm Lâm.”

“Sở Sở,” Lâm Lâm dường như đang ở một nơi có gió, giọng nói có chút đứt quãng. “Anh suy nghĩ một lát, em quan tâm đến Thời Thâm như vậy, vẫn là nên nói cho em biết.”

Tim tôi trống rỗng, không tự chủ mà đứng lên, “Làm sao vậy … Châu Thời Thâm.”

“Thời Thâm đã nhập viện vào chiều qua. Khi đang tham gia một sự kiện, cậu ấy đột nhiên đau bụng dữ dội, thậm chí còn nôn ra một ít máu. Khi được đưa đến bệnh viện, cậu ấy đã được phẫu thuật ngay lập tức, sáng sớm vẫn còn hôn mê. Bác sĩ nói tình hình đã ổn định.”

“Nôn ra máu?” Bệnh dạ dày của anh đã nghiêm trọng như vậy.

“Bệnh viện nào?”

Ôn Miểu Miểu cũng đứng lên, vào nhà lấy chìa khóa, nói đưa tôi đi. Tôi lau nước mắt và ôm cô ấy, “Cảm ơn Miểu Miểu.”

21.

Đường tuyết trơn trượt, đường núi không thể đi quá nhanh.

Khi tôi đến bệnh viện đã gần hai giờ chiều, tôi và Ôn Miểu Miểu đi thẳng đến phòng bệnh. Lâm Lâm đợi ở bên ngoài phòng bệnh, điện thoại liên tục kêu, thấy chúng tôi đi tới liền đưa chúng tôi đi ra ngoài hành lang.

“Thời Thâm vẫn đang phải quan sát. Bác sĩ nói nếu tình trạng tốt, buổi tối có thể được chuyển đến phòng bệnh thông thường.”

“Anh ấy chưa tỉnh lại ư?” Tôi cảm thấy mũi bắt đầu cay.

“Khi phẫu thuật đã dùng một ít thuốc an thần nên có thể ngủ đến giờ. Anh đã hỏi bác sĩ vài lần, họ nói rằng đó là tình trạng bình thường.”

Tôi vẫn không yên tâm nên đi tìm bác sĩ. “Cô là người nhà của bệnh nhân?”

Tôi lắc đầu, “Là bạn, bạn rất thân. Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ đẩy kính, lật tờ giấy trước mặt, “Bệnh viêm dạ dày của bạn cô giai đoạn đầu có thể điều trị bằng thuốc. Cậu ấy điều trị quá muộn, thành ruột bị tổn thương nghiêm trọng, hủy hoại các mạch máu xung quanh nên mới chảy máu.”

“Sau này cần chú ý điều gì không ạ?”

“Đừng đụng đến thuốc lá, rượu bia, không ăn cay, cứ thả lỏng và dưỡng bệnh từ từ. Nhưng nhớ đừng trì hoãn.”

Tôi gật đầu nói cảm ơn với bác sĩ, Lâm Lâm gọi tôi ở ngoài cửa, “Sở Sở? Thời Thâm tỉnh rồi.”

Khi tôi đến, Châu Thời Thâm đã được chuyển sang phòng bệnh khác, là phòng đơn. Tôi bước đến bên giường, nhìn anh, anh có vẻ mệt mỏi, chớp mắt và ngây người nhìn tôi.

Nước mắt tôi lại rơi, thấm đẫm chăn bông mềm mại, “Châu Thời Thâm, anh còn đau không?”

Anh ấy dường như đang trong trạng thái thất thần, cuối cùng đã tập trung. Cử động khóe miệng, một vết nứt vỡ ra ở giữa.

“Anh ngủ tiếp đi, đừng nói chuyện.” Anh dường như cảm thấy mi tâm nặng trĩu, nghe xong câu này, lông mi chậm rãi chớp động, liền che đi đôi mắt đẹp.

Tôi dùng tăm bông thấm nước ấm để làm ẩm đôi môi khô của Châu Thời Thâm. Tôi hỏi Lâm Lâm liệu việc Châu Thời Thâm nhập viện có bị lộ ra ngoài hay không. Anh ấy lắc đầu, “Lúc đó đã xử lý tốt rồi, chúng ta tự mình lái xe đến bệnh viện. Khi phát bệnh, Thời Thâm đang ở trong phòng nghỉ, chỉ có anh và tiểu Vương biết chuyện.”

Tôi gật đầu, “Vậy thì tốt.”

Khi Châu Thời Thâm tỉnh lại đã là 8 giờ tối, tôi vừa ăn xong cơm Ôn Miểu Miểu đưa tới, kêu cô ấy trở về khách sạn nghỉ ngơi. Quay đầu lại liền thấy Châu Thời Thâm đang yên lặng nhìn tôi, tôi cúi thấp người, “Châu Thời Thâm, có chỗ nào còn thấy đau không?”

Anh lắc đầu, chậm rãi nhếch môi nói: “Không đau.” Giọng nói khàn khàn.

Trước đây tôi chưa từng thấy anh ấy như thế này, khiến tôi lại muốn khóc. Tôi ngẩng đầu lên, cố nén những giọt nước mắt sắp trào ra, “Vậy anh thấy chỗ nào không thoải mái không?”

“Không.” Anh khẽ giật khóe môi, vết thương buổi chiều lại nứt ra. 

“Sở Sở, tỉnh lại có thể nhìn thấy em, thật tốt.” Anh chậm rãi nói.

Tôi lục tung mấy cái hộp tìm bông gạc. “Em đừng khóc, anh thật sự không đau.”

Châu Thời Thâm phải nhập viện trong hai tuần và trải qua năm mới trong bệnh viện.

Vào ngày Tết, ba tôi và một số người thân ăn tối tại khách sạn, tôi gói một ít cháo rau và bánh bao rồi bắt taxi đến bệnh viện.

Đẩy cửa phòng ra, tôi lập tức nhìn thấy Châu Thời Thâm đang ngẩn người trên giường, rồi lại mỉm cười khi nhìn thấy tôi. Tôi phát hiện trong thời gian nằm viện, anh ấy cười nhiều hơn, đều là nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp, lộ ra má lúm.

Tôi mở hộp thức ăn trên tay và đặt trước mặt anh. “Châu Thời Thâm, mặc dù hôm nay đón năm mới, nhưng bây giờ anh vẫn chỉ có thể ăn những thứ này.”

Anh ăn mỗi thứ một chút, chương trình mừng Tết ở màn hình tivi đối diện, giọng nói trầm thấp phảng phất mang theo sự hối hả quen thuộc. Đầu giường có một chậu hoa mận cảnh nhỏ, hương thơm ngào ngạt cả căn phòng.

“Sở Sở, cảm ơn em.”

Tôi lắc đầu và mỉm cười, những điều cam tâm tình nguyện làm thì cần gì cảm ơn chứ.

“Sở Sở, anh rất vui khi gặp được em.”

“Thực xin lỗi, trước đây làm tổn thương em, anh rất hối hận.”

“Từ khi còn nhỏ, anh đã không tin vào cái gọi là tình yêu giữa con người với nhau. Sự ân cần và dịu dàng đột ngột của em khiến anh chỉ muốn trốn tránh, anh cảm thấy thật viển vông; nhưng em là một người tốt, sớm đã ở trong tim anh từ lúc nào không hay. Nguyên nhân chúng ta ở bên nhau em cũng biết rồi. Thần Ảnh rất tốt, nhưng vào thời điểm đó anh rất muốn độc lập, thậm chí anh cũng không biết tại sao lại muốn độc lập. Tối hôm đó em nói chia tay với anh, ban đêm anh nằm mơ em kết hôn với người khác, cười rất hạnh phúc. Anh đã nhìn toàn bộ quá trình từ góc độ của một người ngoài cuộc, nhưng chỉ có thể nhớ đến trái tim quặn thắt lúc đó.”

“Sở Sở, đừng khóc. Anh nói những điều này không phải để khiến cho em khóc.”

Tối hôm đó là lần đầu tiên tôi nghe Châu Thời Thâm nói nhiều như vậy. Anh ấy nói rằng lần đầu tiên nhìn thấy tôi, nghĩ rằng tôi cũng giống như những người khác, bị thu hút bởi vẻ ngoài của anh ấy, coi anh ấy như một trò tiêu khiển; anh ấy nói rằng anh thực sự muốn chấm dứt hợp đồng với công ty; anh ấy nói rằng anh ký một hợp đồng với ba tôi và tự lừa dối bản thân là vì muốn sớm ngày rời khỏi Thần Ảnh; anh ấy nói rằng anh rất biết ơn ba tôi đã không để anh chịu những lời đàm tiếu xung quanh…

Sau khi tốt nghiệp đại học, dưới sự yêu cầu quyết liệt của Ôn Miểu Miểu, tôi đã chọn đi du học thạc sĩ.

Vào thời điểm đó, công việc của Châu Thời Thâm ở trong nước đã giảm dần, công ty của anh ấy đã dành rất nhiều nguồn lực để bồi dưỡng những tài năng mới.

Vào tháng 10 năm đầu học thạc sĩ, tôi và Ôn Miểu Miểu gặp Châu Thời Thâm trong một quán cà phê gần trường. Lúc đó còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, mơ hồ nhìn anh đang cười đi về phía mình.

Châu Thời Thâm bắt đầu theo học chuyên ngành đạo diễn tại một trường về nghệ thuật danh tiếng ngay cạnh trường tôi. Anh ấy nói rằng anh đăng ký học muộn như vậy vì nhiều công việc cần được hoàn thành, phải trì hoãn cho đến bây giờ.

Vào ngày sinh nhật của tôi, Châu Thời Thâm đã tổ chức một bữa tiệc, chỉ mời những người thân thiết nhất. Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng và tỏ tình với tôi.

Hai năm sau, Châu Thời Thâm trở về nước, anh không vội vàng đóng một bộ phim lớn mà thay vào đó, anh đến các trường đại học và nhà hát để quay phim truyền hình. Nhiều người hâm mộ đã thúc giục anh ấy quay phim sớm, phòng làm việc đã trả lời “rất nhanh sẽ trở lại!”

Một năm sau, Châu Thời Thâm cuối cùng cũng đặt chân trở lại lĩnh vực điện ảnh và truyền hình trong nước với vai trò đạo diễn. Nhiều phương tiện truyền thông hỏi liệu anh ấy có còn đóng một vai nào đó không, Châu Thời Thâm trả lời: “Tôi nghĩ bản thân hiện tại cũng là diễn các vai diễn nhưng là ở một góc độ khác, nhưng nếu có cơ hội, tôi vẫn sẽ đóng phim.”

Khi tin tức được đưa ra, trên mạng đã náo loạn, một số người hâm mộ đã khóc và ủng hộ, mong chờ tác phẩm mới của anh ấy; một số người hâm mộ nói anh ấy đừng lãng phí những điều kiện vượt trội của mình …

Lúc đó, tôi và Châu Thời Thâm đang thảo luận về cách trang trí ngôi nhà mới của chúng tôi. Ánh mặt trời qua ban công rộng lớn tràn ngập khắp căn phòng, xung quanh thật yên tĩnh. Chúng tôi nuôi một chú chó Shiba nhỏ, nó lắc lư cái đuôi và bước tới, dựa vào chân Châu Thời Thâm. Một bộ phim đang chiếu trên máy chiếu, và tôi đang dựa vào lòng anh mà khóc.

Chỉ là lần này, người đóng vai nhân vật chính nhẹ nhàng cúi đầu và hôn tôi, tôi cũng không còn thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác.

END.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *