TẤM CÁM PHIÊN BẢN KINH DỊ – 1

Câu chuyện này thuộc về tác giả Phan Việt.

Phần 1: Hãy đặt tên con là Tấm

“Kẽo cà kẽo kẹt

Dám tranh chồng chị

Chị khoét mắt ra…”

Trong một căn nhà rơm lụp xụp, có ba người đang đứng dưới bóng đèn dầu. Những cơn gió mùa thổi qua thê lương, làm lạnh thêm cái không gian ảm đạm. Người đàn ông ngồi bên cạnh giữa, nhìn vợ mình nằm mệt mỏi, tay giữ bụng bầu.

“Không còn cách nào sao?” – Người đàn ông hỏi

Người đàn bà còn lại lắc đầu. Tay thị cầm lá bùa màu vàng. Dưới ánh dầu mập mờ, những hán tự đỏ nổi lên như máu.

“Con hai vợ chồng đã nhiễm vong quá nặng. Căn nhà này có ác linh, trong quá trình thành hình người, đứa bé đã bị phá mất phần căn. Chỉ sợ sinh ra…”

Người đàn ông nhìn vợ mình, ở phần rốn là tâm của những đường máu màu đen. Tay ông nắm chặt lại…

“Tuy vậy, vẫn còn một cách.” – Người đàn bà đang đứng nói

Người đàn ông ngẩng đầu lên.

“Tuy căn đã bị phá, nhưng cốt vẫn còn. Khi đứa bé sinh ra, lập tức phải yểm bùa. Giữ lại phần hồn, triệt đi ma khí. Nhưng quá trình này sẽ làm vong phản ứng dữ dội. Thị đây có thể bị nguy hại.”

Người đàn bà trên giường mồ hôi đầm đìa, hơi thở mệt nhọc. Thị quay sang nhìn chồng. Khẽ gật đầu. Người chồng nắm chặt tay vợ. Dồn chút lực còn lại, người vợ bật ra tiếng nói khe khẽ:

“Nếu… tôi có mệnh hệ gì… hãy đặt tên con là… Tấm”

PHẦN 2: CHỊ HỤP CHO SÂU, KẺO VỀ MẸ MẮNG’

Phần 2: Chị hụp cho sâu, kẻo về mẹ mắng

Tấm càng lớn càng xinh.

Mười sáu tuổi trăng tròn, Tấm dần bộc lộ ra vẻ đẹp của mình. Làn da trắng ngần, đôi môi đỏ, tóc đen dài mượt. Dù vậy, ai cũng thấy ở Tấm một sự nhợt nhạt đến kì lạ. Tấm xinh đẹp nhưng thiếu sinh khí, cơ thể yểu điệu như cành mai, cảm tưởng như chỉ cần bẻ nhẹ là mọi thứ gãy răng rắc.

Cám, trái lại, hay nói, hay cười. Năng động hoạt bát. Cám không được đẹp như Tấm, nhưng lại được cái nét duyên mà ai cũng quý.

Một hôm hai chị em rủ nhau đi bắt tép. Cám chạy nhảy tung tăng đi trước. Tấm im lặng đi sau.

Đến nơi, Cám nhảy xuống nước mà nghịch. Tấm ở trên bờ, nhìn lên bầu trời, mới ba giờ chiều mà đã có trăng tròn. Bầu trời tựa như màu xanh lá nhàn nhạt, mang vẻ u sầu chết chóc.

Cám đang nghịch thì nhìn thấy bóng trăng phản chiếu trước mặt. Quay về phía Tấm, cô thấy Tấm đang đứng nhìn trăng và vuốt nhè nhẹ tóc.

Tấm ánh mắt vô hồn nhìn trăng. Trăng hôm nay thanh quá. Miệng tấm bắt đầu lẩm bẩm khe khẽ, thứ tiếng nghe như tiếng Tàu. Tấm vốn đâu có biết tiếng Tàu?

Rồi đất động đậy, nước sủi bọt. Một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra. Trên mặt đất, hàng ổ giun đất trồi lên quằn quại. Con nào con ấy béo mầm, bò lổm ngổm dưới chân Tấm. Dưới mặt hồ, những con tép xám ngoét nổi lên đỏng thành từng mảng dày đặc, tần tầng lớp lớp.

Cám nghẹn giọng, tay chân bủn rủn.

Tấm từ từ nhìn Cám.

“Em có ngụp đầu

Thì ngụp cho sâu…”

Cám bật khỏi mặt nước, băng qua cánh rừng. Về đến nhà thất thần. Mẹ hỏi mãi mới dám kể lại.

Người đàn bà – mẹ Cám nghe xong, lắc đầu. Thị mở tủ, trong đó có một chiếc hộp có hình bát quái. Mở ra có một chiếc gương chiếu yêu, và một chiếc yếm đỏ.

“Giờ mẹ phải đi có việc, con đợi ở nhà mặc chiếc yếm này, tuyệt đối không đợi bỏ ra.”

Nói xong, thị cầm chiếc gương chiếu yêu vội đi vào rừng, hướng về phía Tấm.

Phần 3: Bống bống bang bang… bống ăn xương trắng đám tang…

Thuở ấy trong làng bỗng dưng xuất hiện tin đồn về một loài thủy quái. Những người bắt cá trong làng kể vể những tiếng động kì lạ buổi đêm. Tiếng mặt nước lõm bõm rồi tạt lên ào ào như gió rít.

Một đứa trẻ nghịch nước đã bị cắn mất nửa bàn chân.

Tấm ngồi trong phòng. Nhớ về hôm ấy đi bắt tép với Cám rồi bị ngất ở bờ hồ. Cô chỉ nhớ mẹ Cám đã đưa cô về, chuyện còn lại ra sao, cô không nhớ nữa.

Nửa đêm, bỗng có tiếng lõm bõm tại giếng nước sau nhà. Tấm giật mình. Cô sợ. Chẳng lẽ thuỷ quái có ở giếng nước nhà mình?

Cô co người lại, run rẩy.

Nhưng trong đầu cô có một giọng nói: “Đừng sợ… Ta là bụt đây… Con cá đó… Vốn là của con…”

Giọng nói văng vẳng trong phòng. Giọng nói chi phối cô. Giọng nói khiến cô mở cửa, bước ra sân sau…

Trong ánh trăng tròn phủ xuống, không gian bao quanh bởi một màu xanh lam ảm đạm. Tấm nhẹ nhàng bước từng bước về phía sau nhà.

Miệng giếng thấp, tròn gồ ghề. Tấm từ từ nhìn xuống dưới sâu, màu ẩm mốc của rêu xộc lên. Dưới đáy giếng đen ngòm, xuất hiện hai con mắt màu vàng, lòng đen hình bầu dục, có một con vật đang bơi trên mặt nước.

Rồi ngạc nhiên hơn, bằng một cách nào đấy, con vật đó bám vào thành giếng rồi len lên, từng nhịp, từng nhịp.

Để khi nó lên miệng giếng, Tấm mới nhận ra đó là một con cá lớn to bằng một đứa trẻ sơ sinh. Chỉ khác là, trên thân con cá này mọc ra bốn chân.

Tấm nhìn nó. Con cá nhìn Tấm, sau đó quẫy cái đuôi phành phạch, ra vẻ mừng rỡ.

Tấm lấy tay xoa đầu, phát hiện ra trên miệng con cá, những cái răng nhọn hoắt đỏ lòm ấy vẫn đang gặm một nửa bàn chân.

“Từ giờ chị sẽ gọi em là Bống.” – Tấm thì thào

Tấm nói chuyện với con thuỷ quái mà không biết, từ trong bóng đêm, mẹ của Cám đã nhìn thấy tất cả.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *