Hãy tránh xa đại dương, nó không còn an toàn nữa rồi

Tác giả: Richard Saxon

Năm 1989, chúng tôi nhận được một tiếng gọi kỳ lạ không rõ đến từ sâu thẳm dưới đại dương. Một âm thanh không mấy bình thường của một sinh vật to lớn, đang di chuyển một mình trong vùng nước xanh biếc bao la phía bên dưới. Lúc đầu, nó nghe có vẻ rất kỳ quặc, một chiếc đầu thu sóng trong nước đã bị hỏng, nhưng sau đó chúng tôi lại nghe thấy nó vào năm 1990 và 1991.

Chỉ mới khám phá được 5% của cả đại dương rộng lớn này, điều đó gây trở ngại nhiều cho chúng tôi. Đối với những đôi tai chưa được huấn luyện, bạn có thể nhầm tưởng đó là tiếng cá voi, nhưng âm vực của nó quá cao. Đo ở tần số 52 Hz, điều đó có nghĩa là không một loại cá voi nào khác có thể hiểu được giai điệu của nó. Vì thế, nó đã được định sẵn để tồn tại một mình và được mệnh danh là sinh vật cô đơn nhất thế giới.

Chúng tôi gọi nó là: Xanh dương 52.

Hàng năm, chúng tôi lại nghe thấy giai điệu cá voi cô đơn. Được đo bằng máy thu sóng trong nước trải dài khắp bờ biển phía Tây của Mỹ và Canada. Mãi cho đến năm 2019 chúng tôi không còn nghe thấy nó nữa, cuối cùng chúng tôi cũng để mắt đến nó.

Đoàn thủy thủ của chúng tôi được giao nhiệm vụ tìm ra Xanh dương 52, gắn thẻ vào nó để theo dõi và quan sát những con khác giống nó. Trên chiếc tàu RV Bài Ca Cô Đơn, chúng tôi đi qua Bắc Thái Bình Dương để tìm kiếm một con cá voi đã được nghe thấy, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy.

Với sự phát triển vượt bậc của công nghệ hiện đại, việc theo dõi nó đã trở thành một nhiệm vụ dễ dàng hơn nhiều. Chúng tôi phải mất đến vài tuần để xác định vị trí của nó, nhờ vậy mọi người trong đoàn trở nên thân thiết với nhau hơn qua từng ngày.

“Anh có nghĩ là nó biết không?” Rita hỏi khi chúng tôi đang thẩn thờ nhìn về phía chân trời.

Đại dương thật bình lặng, nhẹ nhàng khuấy động con tàu nghiên cứu to lớn của chúng tôi. Thật là một sự yên bình tuyệt vời, mặc dù nhiệm vụ của chúng tôi khá thú vị nó vẫn ẩn giấu đâu đây dấu vết đáng sợ không thể phủ nhận.

“Biết gì cơ?” tôi hỏi.

Cô ấy thở dài.

“Là có những con khác giống như Xanh dương 52 ở ngoài kia.”

Thật là một câu hỏi hay. Cho dù tần số lạ của giọng kêu đó có phải do biến dạng hay không, hay đó chỉ là một loài cá voi lai, nó chắc hẳn đã được ai đó nuôi dưỡng. Những chú cá voi nhỏ thường ở với mẹ chúng đến 1 năm trước khi chúng lớn lên và sẵn sàng đối mặt với đại dương một mình.

“Tôi cũng không biết, tại sao nó lại kêu như vậy?”

Cá voi di chuyển trên cùng một con đường với cá voi xanh, nhưng thời gian thì không. Điều đó có nghĩa là mặc dù nó đi theo cùng một con đường nhưng sẽ không bao giờ gặp bất kỳ con cá voi khác trên hành trình của mình. Bất cứ nơi nào nó bơi qua, những con khác đã đi qua đó từ lâu rồi.

“30 năm cô đơn, chỉ để tìm kiếm một ai khác…” cô bỏ đi.

Đã nhiều tuần trôi qua trong cuộc tìm kiếm, mãi đến cuối mùa hè năm 2019, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy nó.

Nó ở đó, nổi lên để hít vào luồng không khí trong lành. Một con cá voi dài 24m, phun ra một vòi nước từ lỗ phun nước của mình. Nó có một màu xanh thật đẹp, và hình dáng cơ thể của nó thì giống như  một con cá voi vây. Giả thuyết của chúng tôi về việc nó là con lai đã được xác nhận, nó trông cực kỳ khỏe mạnh có thể bởi vì đã tự mình sinh tồn trong thời gian dài lâu.

“Thật đẹp quá” Rita kêu lên trong phấn khích.

Không một chút do dự, chúng tôi đã gắn máy theo dõi lên da của nó bằng một chiếc cốc hút và để nó lặn xuống dưới đại dương. Chúng tôi quay trở lại công việc và thu âm tiếng kêu của nó, một giai điệu buồn bã u uất.

Chúng tôi đã dành ba tuần tiếp theo chỉ để theo dõi nó, hy vọng sẽ thấy những con khác cùng loài với nó. Chúa ôi, nó vẫn chỉ có một mình. Trong nhiều đêm, tôi thường nhìn thấy Rita nhìn ra biển đánh dấu mỗi lần nó nổi lên mặt nước để thở.

“Nó trông thật buồn.”

“Sao cô lại nói vậy?”

“Tôi không biết nữa. Chỉ là cảm giác như vậy thôi. Tội nghiệp Eros.”

“Eros?”

“Đúng vậy, tôi nghĩ chúng ta là những người gần gũi nhất như gia đình của nó. Chúng ta nên đặt cho nó một cái tên.”

Tôi lầm bầm cái tên đó trong một lúc. Nghe có vẻ hay hơn cái tên Xanh dương 52 nhiều.

“Có nghe thấy một chút mỉa mai ở đây không?”

“Không hề.”

Nhiệm vụ vẫn tiếp tục, Rita bắt đầu ngủ ngày một ít đi. Cô ấy lo sợ chúng tôi sẽ mất dấu Eros nếu không để mắt đến nó. Cá voi hầu như không ngủ bao giờ, liên tục cần nổi lên để hít thở, luôn luôn di chuyển. Trong số tất cả các động vật có vú thì chúng có nhu cầu ngủ thấp nhất.

Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày chúng tôi nhận nhiệm vụ, một đêm nọ tôi giật mình tỉnh dậy. Khi tôi gượng mở đôi mắt nặng trĩu ra tôi nhìn thấy Rita đang đứng đó với nụ cười thật tươi trên gương mặt.

“Có thêm một con khác, một con cá voi khác.” Cô ấy la to.

Chúng tôi vội vã đến phòng điều khiển, nơi Thuyền trưởng Banks đang đứng, mắt dán vào một bộ tần số mới. Chắc chắn có hai nguồn âm thanh riêng biệt, nhưng lại đến từ khoảng cách hàng ngàn mét dưới đáy đại dương.

“Tôi biết mà, tôi biết Eros không chỉ có một mình mà.”

Bỗng nhiên, công việc tưởng chừng chán nản của chúng tôi đã chuyển thành niềm vui mới. Nếu có hai con, chúng ta có thể giả định rằng sẽ còn nhiều con hơn nữa. Trên thực tế, chúng ta có thể đã chứng kiến sự khởi đầu của một phân loài mới của cá voi. Thật là một khoảnh khắc đẹp để chờ đợi.

“Ông chắc chắn là không phải do trục trặc kỹ thuật chứ?” một thành viên khác của đoàn lên tiếng.

Tôi đã xem xét các con số. Tiếng kêu của Eros đã giảm xuống trong những năm gần đây, ở mức 50 Hz. Trong khi tiếng kêu mới có âm vực cao hơn một chút.

“Có thể là một con cá voi còn nhỏ không?”

“Không biết, sonar (phương tiện định vị âm thanh) không phát hiện được điều gì. Chúng ta cần đến gần hơn.”

Chúng tôi đợi đến sáng và cố gắng đến gần Eros hơn. Theo kết quả của sonar ghi nhận có một sinh vật còn to gấp đôi con cá voi của chúng tôi, nó bơi lượn vài ngàn mét dưới bề mặt nước. So với một con cá voi, nó thực sự rất lớn.

Khoảng một giờ trôi qua, cuối cùng chúng tôi cũng bắt được Eros trồi lên hít thở. Mặc dù theo dõi hai sinh vật khác biệt, nhưng chỉ một trong số đó trồi lên bề mặt nước.

“Mọi người có thấy gì khác không?” tôi hỏi.

“Không, nó không xuất hiện, mọi người có chắc rằng đó là một con cá voi không?”

“Thế nó có thể là thứ gì khác chứ?”

“Tôi không biết, nhưng cá voi cũng không thể nín thở mãi như vậy được.”

Chúng tôi đã thảo luận về khả năng của sự xuất hiện một loài mới hoàn toàn, nhưng trước khi chúng tôi kịp cảnh báo cấp trên ở đất liền, chúng tôi đã nghe thấy một điều khác.

Một tiếng kêu thứ 3.

Rồi tiếng thứ 4, thứ 5, và không lâu sau đó, toàn bộ nhóm sinh vật này đã được phát hiện. Chúng to lớn, lớn hơn nhiều so với bất kỳ sinh vật nào được biết đến trong đại dương. Đó là một sự khám phá thật đáng sợ nhưng cũng thật thú vị.

Chúng tôi được lệnh gửi xuống đại dương một thiết bị  không người lái chìm để có những hình ảnh thực tế về chúng.

Tôi điều khiển thiết bị, nó nhanh chóng lặn sâu xuống cả ngàn mét. Chúng tôi nín thở khi bóng tối đại dương dần chiếm lấy ánh sáng mặt trời trên cao soi rọi. Chẳng bao lâu nữa, thiết bị chúng tôi sẽ đến gần với những sinh vật chưa xác định.

“Chúng đang ở chỗ quái nào rồi?” thuyền trưởng Banks hỏi.

“Đó kìa, tôi nhìn thấy gì đó.”

Đó là Eros, nó lặn xuống theo thiết bị không người lái. Nó dường như hiểu rằng đó là thiết bị của chúng tôi, và bắt đầu dẫn chúng tôi đến với những sinh vật chưa xác định kia.

Chúng tôi theo Eros xuống sâu hơn nữa. Đã là 1000m dưới bề mặt, cuối cùng chúng tôi cũng thấy chúng. Lúc đầu, tất cả những gì chúng ta thấy là những quả cầu màu vàng, phát sáng lơ lửng trong bóng tối. Sau đó, chúng tôi đã thấy những điều quái dị thực sự mà chúng tôi khám phá ra được.

“Chúng không phải là cá voi.” Rita thở gấp.

Chúng trông giống như những mảnh thịt màu xanh lá cây rách nát, nhấp nhô lên xuống như những con sứa xuyên qua nước. Chúng có những cơ thể đồ sộ được bao phủ trong những mụn nước phát sáng. Hàng chục gân tua vươn ra từ khối thịt của chúng. Những gì chúng tôi cho là đầu của chúng có nhiều lỗ đen có màng mỏng ở trên, nơi đó phát ra tiếng kêu của chúng.

“Chúng là gì vậy?” Tôi hỏi.

Trước khi câu hỏi của tôi được đáp lời, một trong số thành viên của đoàn la lên quyết liệt. Tất cả những gì chúng tôi nghe thấy là tiếng vật rơi bùm xuống nước, ai đó đã nhảy xuống nước.

“Đợi đã, không” anh ta hét lên.

“Chuyện gì xảy ra thế?” thuyền trưởng Banks hỏi vội.

“Simon – anh ấy – anh ấy vừa lấy một cái neo và nhảy khỏi tàu.”

Chúng tôi tìm kiếm vô vọng người thủy thủ đã nhảy xuống nước, anh ấy đã đi được rất lâu rồi.

“Gọi về đất liền, nói với họ những gì đã xảy ra.” Thuyền trưởng Banks ra lệnh. “Lấy thông tin sao lưu từ thiết bị  không người lái đi. Đến lúc để rời khỏi đây rồi.”

Tôi liếc lại màn hình. Máy ảnh đã tối và chúng tôi mất liên lạc với thiết bị không người lái. Do dự một chút, chúng tôi quyết định sẽ chuyển hướng quay về bờ biển. Các cảnh quay sẽ được phục vụ như tài liệu khám phá của chúng tôi.

Vẫn còn vài ngày nữa chúng tôi mới đến đất liền, nhưng không có sự lựa chọn nào khác. Màn đêm buông xuống, nhấn chìm chúng tôi trong bóng tối tràn ngập. Không có gì ngoài hàng triệu vì sao trên cao soi sáng cho chúng tôi. Mặc dù những ngôi sao rất đẹp, nó cũng thể hiện rõ sự trống trãi xung quanh chúng tôi.

“Ông nghĩ chúng ta vừa thấy những gì?” tôi hỏi thuyền trưởng.

Ông ấy đã xem qua nhiều bản ghi âm mà chúng tôi đã nhận được từ thiết bị thu sóng trong nước. Tất cả đều phù hợp với tiếng kêu của Eros về tần số nhưng nhịp điệu dường như hoàn toàn khác.

“Tiếng kêu của cá voi có thể đi xa cả trăm dặm là không vấn đề. Dựa trên tập hợp những điều này tôi muốn nói rằng chúng là những sinh vật không có không khí. Điều đó gợi ý rằng chúng đến từ rất sâu dưới đại dương bên dưới chúng ta, nhưng cũng không thể chắc được.”

“Ông có nghĩ rằng Eros đã cảnh báo chúng bằng tiếng kêu của mình không?”

Ông ấy gật đầu “Tại sao chúng lại mạo hiểm đến vậy?”

Cuộc trò chuyện của chúng tôi bị gián đoạn bởi âm thanh của một chiếc neo di chuyển trên boong. Chúng tôi vội vã ra ngoài và thấy Rita đang đứng cạnh mép tàu, nhìn chằm chằm vào đại dương bên dưới.

“Rita, cô đang làm gì thế?”

“Chúng đang gọi tôi”

“Ai cơ?”

“Những vũ công của biển cả. Giai điệu của chúng thật tuyệt vời. Mọi người không nghe thấy ư?”

“Rita, làm ơn hãy tránh xa mép tàu ra” thuyền trưởng gần như nài nỉ.

Tôi bước chậm về phía cô ấy, sẵn sàng để lôi cô ấy trở lại tàu. Trước khi tôi kịp đến gần, cô ấy chỉ bước qua và ngã ào xuống nước.

“Rita” Tôi hét lên trong tuyệt vọng khi cô ấy khuất khỏi tầm mắt.

Vào lúc chúng tôi thậm chí có thể quay lại để tìm kiếm cô ấy, cô ấy đã lặn xuống quá sâu để có thể cứu được. Bất cứ ai sẵn sàng nhảy xuống sâu thẳm đại dương, không bao giờ có thể được giải cứu.

Thuyền trưởng bật ngay radio lên, sẵn sàng để yêu cầu một chiếc máy bay trở về đất liền. Tuy nhiên, thứ âm thanh duy nhất chào đón chúng tôi ở đầu dây bên kia là tiếng kêu vang vọng từ sâu thẳm dưới đáy đại dương. Dù những sinh vật này là gì, chúng đã can thiệp vào hệ thống của chúng tôi, khiến chúng tôi không thể gọi trợ giúp. Chúng tôi thực sự bị mắc kẹt lại đây.

Trên đại dương, một trăm quả cầu phát sáng xuất hiện. Các sinh vật, mặc dù đến từ hàng ngàn met bên dưới đại dương có khả năng nổi lên và đang tiến gần đến chúng tôi.

“Ôi Chúa tôi, chúng đang…” đó là tất cả những gì tôi có thể thốt ra trước khi con tàu bị rung lắc dữ dội. Một gân tua vươn ra khỏi mặt nước và túm lấy một trong những thuyền viên. Anh hét lên đau đớn khi nó đâm xuyên qua bụng, kéo anh xuống nước.

Thuyền trưởng Banks thủ sẵn một con dao, cố gắt cắt đứt một trong những sợi gân tua đang quấn quanh boong tàu của chúng tôi. Thật vô ích, lại thêm một người nữa bị các gân tua quấn quanh chân, ngay lập tức bóp nát xương bên trong. Anh ta hét lên khi sinh vật xé xác anh ta, xuyên sâu vào chân và thò vào bụng anh ta. Anh ấy đã chết trước khi bị kéo xuống nước.

Con tàu bắt đầu bị lật nghiêng, tôi bám chắc vào lan can. Sau đó, một thứ gì đó đâm rầm vào chúng tôi, con tàu trở lại vị trí ban đầu. Những sợi gân tua rút lui vào đại dương, và chúng tôi tạm thời được tự do.

Tôi tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của các thuyền viên còn sót lại, nhưng tất cả họ đã bị cướp đi. Chỉ có một mình, tôi lén nhìn xuống nước, và nhìn thấy thứ từng là anh hùng bất đắc dĩ của mình.

Đó là Eros. Nó đâm sầm cơ thể to lớn của mình vào lũ quái vật, chúng chuyển hướng sự chú ý về phía nó. Chúng đâm sâu các gân tua vào cơ thể của Eros, máu tuôn ra đầy nước. Nó vẫn tiếp tục bơi đi, cố thoát khỏi những con quái vật quái dị, chúng đuổi theo sau. Trên đường đi của nó, Eros để lại một vệt máu dài, dẫn những con quái vật kia rời khỏi chiếc tàu bị hư hỏng nặng của tôi, cho tôi một cơ hội để trốn thoát.

Tôi chuyển hướng ngược lại, không ngần ngại sử dụng cơ hội trốn thoát Eros đã dành cho tôi.

Các sinh vật không theo đuôi nữa, nhưng tôi không ngừng chạy trốn. Phải mất thêm một ngày trước khi cuối cùng tôi đã liên lạc được với đất liền. Tôi đã cảnh báo họ về tình hình, và họ đã gửi một con tàu ra gặp tôi. Tôi bị thương nhẹ. Mặt khác, phi hành đoàn của tôi đã bị khuất phục trước sự khủng khiếp của đại dương này.

Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Eros nữa, không biết nó có thể trốn thoát được hay những con quái vật kia bắt kịp nó. Dù thế nào đi nữa nó cũng đã cứu mạng tôi và tôi nợ Eros mọi thứ.

Trong quá trình tìm kiếm gia đình của mình, Eros đã vô tình đánh thức những thứ gì đó từ những nơi sâu nhất của đại dương. Theo các kết quả ghi lại của thiết bị thu sóng dưới nước, có hàng triệu tiếng kêu của chúng trên khắp Thái Bình Dương và chúng đang lan rộng hơn nữa trên toàn thế giới. Biển không còn an toàn và chúng ta không thể làm gì để ngăn chặn chúng.

Tôi có thể đã khiến chúng quay trở lại. Nhưng những gì thực sự khiến tôi sợ hãi tột độ là mặc dù cách đây hàng ngàn dặm, tôi vẫn nghe thấy giai điệu của chúng . Lúc đầu, chỉ là âm thanh, nhưng giờ cuối cùng tôi cũng nghe hiểu..

..chúng mời gọi tôi đến với chúng và tôi không biết mình có thể cưỡng lại được bao lâu nữa.

Dịch bởi Page này dịch hết

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *