Review lấy chồng bộ đội

Cho tới bây giờ khi 2 con đã cứng cáp, con lớn 8 tuổi con nhỏ 3 tuổi. Nếu ai đó hỏi lấy chồng b.ộ đội có hạnh phúc ko. T vẫn sẽ mạnh mẽ trả lời: t đang có cs hạnh phúc.’d

T là giáo viên mầm non. Mức lương đủ sống. Nhìn tấm gương của dì lấy chồng làm trong qd, t tự nhủ: sẽ không bao giờ lấy chồng b.ộ đội. Nhưng duyên trời. Số phận run rủi cho tôi gặp anh. 1 anh bộ đội biên phòng vui tính và điển trai. Vậy là tôi đã yêu. Rồi ai cũng tới tuổi lấy chồng. Cuộc sống đơn giản bình dị. T đã từng nghĩ và tưởng tượng cs sau hôn nhân của vợ lính. Nhưng thực tế khắ.c nghiệt hơn nhiều. 

Bầ.u đứa đầu tiên. Lần đầu làm mẹ. Với t mọi thứ quá bỡ ngỡ. Tôi hạnh phúc muốn gọi cho a ngay. Muốn được a ôm ấp vỗ về động viên. Nhưng a còn đang đi tuần. Gọi cho a chập trờn sóng yếu. T bắt đầu những ngày đi khám thai 1 mình. Nhiều ánh mắt nhìn tôi. Họ nghĩ t là mẹ đơn thân, ko chồng mà c.h.ử.a vì suốt ngày đi 1 mình. Nhiều lúc tủi thân lắm. Giá mà có anh đi cùng. Cùng tôi nhìn con quẫy đạp. Cùng t thấy từng ngày con lớn lên ra sao. Nhưng t biết điều đó là ko thể. Tất cả chỉ có thể báo cho a qua điện thoại. Qua những cuộc gọi ngắt quãng vì sóng yếu ở đầu dây bên kia. 

Ngày t sinh con trai đầu lòng. A cũng ko thể ở bên tôi. Tôi ước có anh nắm tay lúc đó. Đỡ tôi và xoa lưng cho dịu đi những cơn đau của tôi. Nhưng ko thể được. Mẹ t ký vào giấy cam kết cho tôi m.ổ vì t ko sinh thường được. Và con t ra đời bà ngoại cũng là người đón tay cháu. Những giọt nước mắt hờn trách, tủi thân của t mỗi ngày khi t mang bầu tới lúc sinh tan biến khi con chào đời. 

Có con, t dần quên đi và bớt đòi hỏi phải luôn luôn có a bên cạnh. T quen với cuộc sống 1 mình, cuộc sống chỉ có a những ngày nghỉ phép ngắn ngủi. Vừa làm cha vừa làm mẹ, t dạy cho con về sự vắng mặt của cha đang làm nhiệm vụ nơi biên cương. Mỗi lần gọi cho a t ko còn khóc nữa. Những đợt a được nghỉ phép về nhà a vẫn nấu ăn, dọn dẹp và sửa đồ hỏng trong nhà cho mấy mẹ con. Việc gì a cũng làm hết vì a hiểu sự thiếu thốn bóng dáng ng đàn ông trong nhà sẽ như thế nào. Những giây phút hạnh phúc của gia đình tôi đơn giản chỉ có thế. 

Dịch biên giới ngày càng căng thẳng. Các chiến sỹ phải tăng cường lên biên để phòng chống việc đưa người trái phép qua biê.n giới. Mỗi lần chồng gọi về là 1 lần tôi khóc. T lo cho a. Tiếp xúc trực tiếp với những người từ vùng dịch trở về. A động viên t, liên tục gọi về khi có thời gian để 3 mẹ con ko suy nghĩ. 

Đợt này thời tiết thay đổi. Thằng lớn ốm, con bé sốt. T tay bế con bé tay dắt thằng lớn cả 3 mẹ con đi viện. Cơm viện cháo viện. Ai cũng bảo t siêu nhân thế?!? Ko mạnh mẽ thì khóc than giờ giải quyết được gì? Ko phải càng yếu đuối chồng sẽ càng suy nghĩ hay sao. Bao lần con ốm chồng t còn chẳng biết. Mình tôi ở nhà giấu a lo toan mọi thứ sợ a lo. Điện hỏng tự sửa nước hỏng tự thay.  T chỉ muốn a an tâm công tác. Đến bây g nhìn lại tôi cũng ko hiểu động lực gì khiến t mạnh mẽ đến thế. Có lẽ là vì tình yêu, T thương anh thương hơn cả 1 chữ thương bình thường. Còn sự cô đơn đánh đổi bình an cho đất nước đang ngày ngày căng mình chống dịch chẳng phải đáng giá hơn tất cả hay sao? 

Cre Đặng Thu Thảo

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *