Những con vật mà các bồ không thể chăm sóc đến tận cuối đời
_____________________
u/LPTKill (9.5k points – x1 silver – x1 narwhal salute – x2 wholesome)
Những thứ chết tiệt làm bằng nhựa mà người ta chỉ dùng một lần rồi vứt đi luôn.
>u/spheredo (3.9k points – x1 wholesome seal of approval – x1 hugz)
Càng già, tôi càng cảm thấy kinh tởm về những đồ nhựa và đồ bằng polime chỉ dùng 1 lần.
_____________________
u/PumpkinPieIsGreat (8.2k points – x1 silver)
Tui không thể hiểu nổi những người mua đồ trang trí nhà cho kỳ nghĩ mỗi năm. Có phải người ta cứ mua cây giả về rồi năm nào cũng treo chúng lên và rồi phải cần cái mới không? Tương tự với những đồ trang trí và những thứ không phải. Tất nhiên là họ sống tách khỏi phụ huynh hoặc họ cần thay đồ trang trí nếu chúng bị hỏng hay gì đó nhưng số lượng của chúng trong các cửa hàng thật sự làm tôi không thể hiểu nổi. Tại sao lại có quá nhiều đồ mới mỗi năm vậy?
_____________________
u/Gabochuky (5.5k points – x1 wholesome – x1 hugz)
Một chiếc điện thoại mới mỗi năm.
_____________________
u/ParanoidOzzy666 (14.9k points – x1 gold – x5 silvers – x1 narwhal salute)
Thuốc lá. Hãy bỏ ngay đi khi bồ còn có thể hỡi những người bạn trên của tui ơi. Nếu bồ cần sự giúp đỡ để làm vậy, chúng ta có thể làm bạn và tui có thể giúp bồ hết mức có thể.
>u/coolhandluke62 (3.8k points – x1 silver – x1 helpful – x2 wholesome)
Tui cần phải bỏ thuốc lá.
>>u/intangible62 (4.1k points – x2 hugz)
Tui đã cố gắng bỏ hàng năm trời rồi. Cuối cùng thì tui cũng đã thành công bằng cách thay đổi quan niệm của tui về việc bỏ nghĩa là gì. Tui quyết định nhìn nhận nó như là một hình phạt cho bản thân hơn là cho sức khỏe của mình. Mỗi lần tui muốn một điếu, thay vì nghĩ rằng “không mình không thể, nó rất có hại cho mình và mình đang cố bỏ nó mà”, thì tui nghĩ rằng “thật đáng tiếc chàng fuckboy à, mày sẽ không thể có được thứ gì mà mày muốn nữa vì mày còn không thể kiểm soát bản thân mà”.
____________________
u/rootsyx (2.5k points)
Quần áo. Tui biết rằng tui không cần thêm nữa, tui đã có quá nhiều rồi thế nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục mua thêm và tôi khá ghét bản thân mình về điều này. Mặc dù vậy thì quần áo mới khiến tui cảm thấy rất tuyệt.
>u/Xx_didgy_xX (37 points)
Tui đã trải qua tuổi 18-25 khá là khó khăn khi chỉ mua được vài bộ quần áo trong một năm vì chỉ là tui gặp khá nhiều vấn đề tài chính. Giờ tui đã 25 tuổi và kiếm được khá nhiều tiền và tui chỉ là… bị nghiện với cái suy nghĩ là tui có thể có nhiều quần áo mà có thể khiến tui đẹp và xinh xắn.
Tiết kiệm các khoản mua quần áo chất liệu rẻ tiền thay vào đó mua món hơi xịn một chút, dùng được nhiều năm, phối được nhiều outfit, nó có ít hơn là mua đồ theo trend trên shopee rồi mặc được vài lần đó.
Sổ với mấy đồ decor sổ kiểu washi tape hay bút này nọ mỗi đầu tháng lôi ra trang trí lên list việc các thứ xong cũng chẳng đụng vào bao giờ nên khá là tốn công với tốn thời gian
Quần áo. Mình ghét nhất câu nói kiểu: Quần áo mặc để chụp ảnh rồi thì ko còn là quần áo nữa ko hề hài hước luôn. Và nhiều người có tư tưởng mẫu mốt thật sợ mặc trùng đồ. Nên mặc đồ từ vải chất liệu tự nhiên như cotton, muslin, linen vừa thấm hút mồ hôi tốt cho da mà lại thân thiện hơn với môi trường so vs vải nilon or polyeste nhé. Nhược điểm là giá hơi cao và dễ nhăn, ko quá bóng bẩy mà sẽ mộc mạc hơn.
Ngày trước thì t nghiện mua đồ skincare, mua nhiều đến nỗi bây giờ t vẫn còn nhiều món chưa dùng hết/chưa dùng đến mặc dù gần 1 năm rồi t hầu như k mua thêm gì.Sau đó là cushion, phấn phủ, 1 vài đồ makeup linh tinh chả bao giờ đụng đến, đặc biệt là son. Số cây son t có chắc dùng tích cực mấy năm may ra mới hết, dù màu nó gần như giống nhau, chỉ khác hãng, khác chất son nhưng t vẫn mua.Tiếp theo đó là sổ còng, các loại sổ dùng làm bullet journal mua về nhưng k dùng đến, mỗi quyển sổ cũng ~60-100k. Rồi đến một rổ bút, brush pen ~30-50k/1cây, các bộ bút highlight, t mua điên cuồng vì nó đẹp, mực đẹp, nét bút đẹp, vì trên mạng nhiều ng dùng và khen, bút xịn đấy nhưng mua về t k đụng đến vì t viết k đẹp và lười luyện viết. Đặc biệt là stiker, washi tape, những thứ cực kì cute và rẻ nên t thường xuyên mua, t còn định mua hết tất cả những thứ xinh xắn ấy ở các shop trên shopee (shop quốc tế), giờ ở nhà t đã đầy mấy rổ to nhưng t k dùng vì nó đẹp quá, dán lung tung thì tiếc Chả hiểu kiểu gì khi cứ mua về trữ cả đống nhưng k dùng, giá cả tích tiểu rồi cũng thành đại.Tính ra t tốn mấy tiền triệu để mua những thứ ấy rồi k dùng đến, theo thời gian đồ skincare/makeup sẽ hết hạn, bút đã mở nắp viết rồi k dùng đến sẽ bị khô mực, k viết được nữa, các thứ khác cũng bị cũ và hỏng dần theo thời gian. Tất cả thật lãng phí chỉ để thỏa mãn niềm vui ảo tạm thời của t
Không biết mn thế nào nhưng mình không có hứng săn sale, thật sự không có hứng luôn ấy chứ không phải do chất lượng sản phẩm hay gì cả. Nó giống kiểu mình có không mua được sale thì cũng không thấy tiếc vì mình nghĩ mình sẽ muốn mua lúc mình đang cần hơn là lúc nó sale.Gần đây săn sale như một cái trend khiến mình cảm giác hay là mình đang sống không tiết kiệm khoa học cho lắm. Nhưng mình thật sự rất lười phải canh, áp code, tranh nhau món đồ hay cái code ý.
Sách
Cái rep “càng già, tôi càng cảm thấy kinh tởm…” bởi vì hồi trẻ ông đã dùng đã đời nó và tận dụng hết lợi ích của nó cho đến khi trái đất chất đầy nhựa từ thế hệ của ông dùng – rồi bắt đầu về già ông cảm thấy kinh tởm – ông khôn vl, ngày xưa ngta phát minh plastic vì nó quá tiện, chứng minh đến tận ngày nay, đến ngày nay bắt đầu nhựa chồng nhựa thì lại bắt đầu giở giọng kinh tởm – và tẩy trắng những thành quả và sự tiện lợi của đồ nhựa, đúng là hooman
Mấy cái đồ trang trí, sticker, card, giấy hoa lá hẹ, washi tape dễ thương giá rẻ trên Shopee & Lazada, nhất là hàng quốc tế, rẻ không ngờ luôn. Thấy lượt mua toàn hàng ngàn, tui cũng thích lắm nhưng chưa bao giờ chốt đơn vì lấn cấn vụ tự ý sử dụng hình vẽ của các artist mà không xin phép.Tui thích coi tranh vẽ nên follow nhiều artist, trong đó có 1 chị hoạ sĩ người Việt, chị này cộng tác với nhiều chỗ trong và ngoài nước lắm, lâu lâu chị có lên blog kể bị ăn cắp tác phẩm (cụ thể là bên Trung) lấy hình vẽ in ấn lên sản phẩm rồi đem bán, còn có lần bị lấy tác phẩm đem đi thêu trên áo cho idol mặc luôn, vụ này có nói chuyện với bên kia nhưng nhận được câu xin lỗi không chân thành mấy thì phải. Xong rồi bên VN thì các shop, nhà sách nhập hàng về bán, chị này đi nhà sách gặp hàng in tác phẩm của mình mà mình thì không được 1 đồng lợi nhuận nào từ mấy cái đó.Tất nhiên tui tin chị này chỉ là 1 trong số nhiều artist khác cũng bị ăn cắp tác phẩm và sử dụng vào mục đích thương mại. Từ lúc biết cái này tui không còn nhu cầu mua mấy cái linh tinh dễ thương đó nữa luôn