Tôi làm nghiên cứu khoa học, chúng tôi làm thí nghiệm cần 2 loại dung dịch, 1 loại là cần giá trị pH ~ 9, pH8 hoặc 10 cũng trong phạm vi chấp nhận được. Loại thứ 2 là cần giá trị pH13. Nếu là 12.8-13.2 thì cũng okela. Giá trị pH cần dùng máy móc để đo đạc. Tôi dẫn 1 cậu Tiến sĩ người Đức làm thí nghiệm (Các chú định hỏi tôi là tại sao Tiến sĩ rồi vẫn còn phải dẫn dắt à, thì ma mới mà, cần ma cũ dẫn đường chỉ lối á.) Tôi pha dung dịch pH9 để làm mẫu cho cậu ấy xem trước. Ra kết quả pH9.5, cậu ấy ung dung nói rằng sai số lớn quá…. Đâu có đâu, trong tài liệu nói giá trị pH trong phạm vi 9 là được rồi, tôi làm thí nghiệm này nhiều lần rồi, pH8 hoặc 10 cũng được, không ảnh hưởng lớn tới đến kết quả đâu. Cậu ấy nói tôi không nghiêm túc cẩn thận gì cả, trong tài liệu nói là 9 ắt hẳn có lí do của nó bla bla, nói đến mức tôi đuối lí luôn. Tính nghiêm túc cẩn thận của người Đức đúng là danh bất hư truyền, thế là tôi xử lí đến đổ mồ hôi sôi nước mắt mới cho ra kết quả pH9.1. Cậu ấy nói, ok rồi, có thể dùng tạm rồi. Có thể? Dùng tạm?…Rồi?…..Tôi phục thật sự. Tôi để cậu ấy pha dung dịch pH13 để luyện tay. Tay cậu ấy run nhẹ, kết quả là pH13.5. Sau đó nở nụ cười rực rỡ với tôi, mái tóc vàng lấp lánh phát sáng trong tầm mắt, hàm răng trắng sáng khiến tôi không mở nổi mắt, cùng với đôi môi quyến rũ khẽ mở nói: “Cũng tạm được rồi, có thể dùng là được….” O_o Cái gì vừa xảy ra thế!!! Đù má cậu biến thân rồi à! Cái cậu người Đức nghiêm ngặt kia biến đi đâu rồi!!! Bị cậu ăn mất rồi à!!! Cậu mau nôn ra cho ông đây!!! Lần này pH13.5 thật sự là không ổn á! Sẽ khiến cho kết quả thí nghiệm có sái số rất lớn! Tôi dùng đạo lý để thuyết phục đối phương, dùng chân tình để cảm động đối phương. Nhưng người ta đâu có nghe, quả nhiên kết quả thật bại. Sau đó cậu ấy thong thả nói, aiya, thất bại rồi, vấn đề ở đâu nhỉ…. Pháo đại bác của nước Ý của tôi đâu rồi! Ông đây muốn phóng cho cậu 1 phát!!! Không lâu sau lại có 1 cậu sinh viên người Đức đến, tôi vẫn làm mẫu trước. Y hệt như trước!!! Lúc tôi pha thì bắt tôi làm chính xác đến số thập phân nhỏ nhất, đến lúc mình làm thì ôm cốc becher để đổ, đổ nhiều rồi thì lại aiya, không sao đâu, cậu ấy còn nói là tôi đừng để ý chi tiết, phải lấy đại cục để xem xét vấn đề…. Cậu với cái cậu người Đức lần trước là anh em thất lạc lâu năm phải không? Sau đó mới hôm qua, hai người này cùng nhau làm thí nghiệm, lúc pha dung dịch thì cãi nhau ầm ĩ…. Sau đó mò đến chỗ tôi để tố cáo, cả hai người đều oán trách rằng đối phương tiêu chuẩn kép…. Mặt mũi đâu rồi??? Tôi hỏi là mặt mũi của hai cậu đâu rồi???
Có lần gặp giáo viên và các bạn học Đức ở 1 trường Đại học tại Berlin Thầy giáo và các bạn ấy luôn mang dáng vẻ ưu việt thêm phần bí ẩn nhìn rồi nói: Những người như chúng ta, giỏi nhất! Nghệ thuật của chúng ta, đỉnh nhất! Tương lai của thế giới, ở nước Đức! Phải rồi, đồ ăn cũng vậy đấy. Ban ngày sandwich, bánh mì khô. Buổi tối mời chúng tôi ăn lạp xưởng to + dưa chua + điểm tâm ngọt cứng ngắc khiến vị giác của tôi bị đả thương sâu sắc. Khiến tôi lưu luyến nhớ nhung 1 anh người Việt Nam, trước đây ngày nào anh ấy cũng ngủ mơ thấy đùi gà…..
Tết Trung Thu gọi 1 đám bạn Đức (Có cả Nga, Ý, Tây Ban Nha) đến nhà ăn lẩu. Ăn từ 7h đến 11h, đối thoại như này: “Thịt dê ngon này!” “Đậu phụ cá ngon quá!” “Nấm kim châm cũng ngon!” ….. “Cửu Soái, thịt chín chưa?” “Cửu Soái, mộc nhĩ có thể ăn được chưa?” “Cửu Soái, rau cải cúc chắc ăn được rồi nhỉ?” ….. “Cửu Soái, thêm thịt đi!” “Thêm thịt viên, tao muốn ăn thịt viên!” “Khoai tây này ngon, thả thêm khoai tây đi!” ….. “Cửu Soái, thịt viên này chín chưa?” Chưa á “Thế cái này?” Chưa chín “Thế cái kia?” Cũng chưa chín “Cái này chắc chín rồi ha?” Davide, mày không cần hỏi khổ như thế đâu, thả xuống cùng lúc, 1 cái chưa chín thì các cái khác cũng chưa chín được chưa? “Tao chỉ sợ lỡ có miếng nào chín rồi mà tao lại bỏ lỡ mất thôi.” …… “Rượu trắng này hơi đắng nhưng mà thực sự rất ngon” Nửa cân rượu lúc sau là hết sạch “Tụi mày khi nào có lễ Tết nữa vậy?” “Dạo này có ngày lễ nào không? Sao Trung Quốc tụi mày có ít ngày lễ thế?” Tôi…..