Chỉ đọc tiêu đề có lẽ nhiều bạn đã gật đầu đồng ý luôn mà không cần ai chứng minh thêm nữa. Trải nghiệm tệ ở các lớp học ngoại ngữ không còn là đề tài xa lạ: người ta kêu ca về cơ sở vật chất, về giáo viên, về tài liệu học… Nhưng thường gặp nhất là các phàn nàn liên quan đến hiệu quả lớp: học xong khóa tiếng Anh cả trăm triệu mà vẫn phải giao tiếp với sếp tây qua Goole Translate, ngồi xem Netflix vẫn phải bật phụ đề.
Những thất bại này ít được soi xét cách nghiêm túc. Vì sao các lớp học lại thất bại trong việc giúp học sinh sử dụng ngoại ngữ trên thực tế, đặc biệt với hai kỹ năng nghe và nói? Các lý giải tủn mủn theo hướng “học ngữ pháp và làm bài tập vẫn rất cần thiết, nhưng phải luyện tập thêm bên ngoài” hay “học tiếng phải có thời gian, phải mất nhiều năm mới đạt tới trình độ nghe nói thành thạo” đều không thuyết phục. Thất bại trong việc dạy ngoại ngữ xuất phát từ một sai lầm mang tính hệ thống hơn: chúng ta thất bại vì người học và người dạy đứng ở hai thế giới khác nhau – thế giới SPOKEN và thế giới WRITTEN.
VODKA HÀ NỘI VÀ VODKA THỤY ĐIỂN
Cũng như nước có thể tồn tại dưới dạng lỏng hoặc đá, mỗi ngôn ngữ tồn tại dưới hai dạng song song: SPOKEN và WRITTEN. Cũng như đá và nước lọc có tính chất khác nhau, tiếng Anh SPOKEN và tiếng Anh WRITTEN là hai thế giới riêng biệt, mặc dù cùng là tiếng Anh. Khi học tiếng (ở đây tạm loại trừ mục đích đi thi lấy bằng) mục tiêu cuối cùng của học sinh là dùng nó trong môi trường thực tế (authentic), ví dụ như xem phim hay trò chuyện, tức là những mục tiêu thuộc hệ SPOKEN. Nhưng ở lớp học, giáo viên luôn luôn dạy ngữ pháp (chia động từ, cấu trúc câu và làm bài tập), tức là hệ WRITTEN. Ngay cả khi học nghe – nói, hoạt động phổ biến chỉ là nghe hội thoại mẫu và tập nói theo các hội thoại/ mẫu câu được giáo viên nghĩ sẵn hoặc bê trong sách giáo trình ra – tức là ĐỌC BẰNG MỒM những nội dung của hệ WRITTEN, không phải dạy SPOKEN thực sự.
Mọi chuyện không có gì đáng nói nếu SPOKEN và WRITTEN khác nhau theo kiểu vodka Absolut khác với vodka Hà Nội. Chẳng sao cả, dù khác nhau, bạn vẫn nhận ra nó là vodka và uống vào vẫn say. Nhưng thật đen cho giáo viên và học sinh, SPOKEN và WRITTEN lại khác nhau theo kiểu nước lọc với nước đá: bạn có thể uống hết một cốc nước lọc nhưng không thể tọng cả khối đá to bằng cái cốc vào mồm. Vậy cụ thể chúng khác nhau như thế nào?
THÂN LỪA ƯA NẶNG
Cần cả một đề tài nghiên cứu để chỉ ra hết khác biệt giữa tiếng Anh SPOKEN và WRITTEN. Để minh họa cho bài viết, ở đây tôi chỉ đưa ra một số khác biệt tổng quan như sau.
a) Vocabulary (từ vựng): SPOKEN chung chung – hàm lượng thông tin thấp / WRITTEN cụ thể – hàm lượng thông tin cao
Do hạn chế về thời gian chuẩn bị và nguồn lực tâm trí (mental resources), SPOKEN luôn ưu tiên các từ đơn giản, đặc biệt là từ một âm tiết vì chúng dễ đọc và tiết kiệm thời gian nói (vì ngắn). Ví dụ: other, thing, do, go, have, hate, be, good. Trái lại, do không chịu hai hạn chế trên, hệ WRITTEN luôn có xu hướng dùng những từ phức tạp, mang thông tin phong phú. Thay vì good, người ta dùng tremendous, thay vì hate, abominate nghe hay hơn.
b) Syntax (cú pháp): SPOKEN đơn giản / WRITTEN phức tạp.
Hệ WRITTEN chịu ảnh hưởng từ nguồn tài liệu viết, đặc biệt là văn chương, vì thế chúng áp dụng cấu trúc câu phức tạp, nhiều cụm bổ nghĩa (heavily modified by clauses). Câu WRITTEN có thể dài tới 50 – 100 từ. Ở thế giới SPOKEN, do phần lớn speaker không có trình độ học thức quá cao, đặc biệt do họ không thường xuyên tiếp xúc với ngôn ngữ viết (not written-language immersed), nên một câu trong hệ SPOKEN luôn ngắn và mỗi câu chỉ bao gồm một chủ ngữ cộng một động từ, không đi kèm cụm bổ nghĩa.
Một câu WRITTEN điển hình: By doing so, we will be able to build societies in which each one feels valued, appreciated and appropriately compensated for their own vocation or specialization.
Một câu SPOKEN điển hình: Seen Jim lately?
c) Khác biệt về syntax và vocabulary dẫn đến khác biệt về mật độ thông tin (density of information). Hệ WRITTEN chứa hàm lượng thông tin rất lớn, toàn bộ thông tin được đưa ra cùng một thời điểm. Hệ SPOKEN có xu hướng chia nhỏ khối thông tin và giới thiệu chúng lần lượt thành nhiều mảnh nhỏ.
WRITTEN: A fantastic red wooden table (thông tin cô đọng, xuất hiện cùng lúc)
SPOKEN: I love the table, it’s fantastic. And the wood, not sure what it’s called. But it’s nice also. Painted all red of course. (mật độ thông tin mỏng hơn)
d) Trong thế giới SPOKEN, việc nói cho người khác hiểu (performance) là mục tiêu tối cao, trong khi WRITTEN lại quan tâm đến hình thức câu chữ (styles) rất nhiều.
Hệ SPOKEN yêu cầu rất ít từ người nói (syntax đơn giản, vocabulary đơn giản), vì thế học sinh nên được khuyến khích học nói ngay từ những buổi đầu tiên. Đáng tiếc có một suy nghĩ phổ biến rằng muốn nói tiếng Anh trước hết phải học kỹ ngữ pháp và từ vựng, còn nghe/ nói là những kỹ năng ở tầm cao hơn, vì thế học sinh cứ phải học đi học lại những quy tắc ngữ pháp rườm rà trong nhiều năm (khoảng 10 năm ở trường phổ thông) và cuối cùng áp dụng chúng lên hệ SPOKEN, và tất nhiên hứng lấy thất bại.
Trên thực tế, trật tự ngược lại mới đúng: nghe/ nói là những kỹ năng tầm thấp và cần được dạy ngay lập tức cho người mới học; đọc/ viết mới là bộ kỹ năng cao hơn (cần cả trình độ tư duy và kiến thức).
Vậy tại sao các lớp học vẫn dạy hệ WRITTEN?
ĂN NGON NGỦ YÊN
Lý do đầu tiên cho sự thống trị của hệ WRITTEN trong các lớp học ngoại ngữ nằm ở trình độ chuyên môn của người dạy: phần lớn không ý thức được sự khác biệt mang tính hệ thống giữa WRITTEN và SPOKEN, dẫn đến việc mù quáng dạy theo các sách giáo trình mà không quan tâm đến mục tiêu SPOKEN của học sinh. Nhưng ngay cả khi biết được sự tồn tại song song của hai hệ thống, và khi biết dạy WRITTEN cho một lớp học 20 người lớn đặt mục tiêu SPOKEN thì hoàn toàn không ổn, giáo viên vẫn sẽ chọn dạy hệ WRITTEN, vì nhiều lý do.
Thứ nhất, hệ WRITTEN đặt giáo viên ở vị trí quyền lực tuyệt đối. Thật dễ chịu khi bạn có thể đọc bài viết của học trò và nói chắc nịch rằng nó đúng hay sai. Đúng sai ở hệ WRITTEN được quy ước rõ ràng trong sách ngữ pháp hoặc có thể kiểm chứng bằng sách vở của các tác giả nổi tiếng. Như đã nói ở trên, WRITTEN được thừa hưởng nguồn tài nguyên viết với bề dày hàng trăm năm; đây là điểm tựa vững chắc cho các thầy giáo. Hệ WRITTEN giúp người dạy làm chủ tình huống 100%.
Dạy WRITTEN cũng giúp giáo viên khỏi phải nhức đầu, vì hệ SPOKEN làm dấy lên nhiều câu hỏi:
- Học phát âm chuẩn có quan trọng không (em thấy trên phim họ nói từ này không giống trong từ điển)
- Sao câu điều kiện này không thuộc 4 loại mà sách dạy?
- Tại sao họ nói thiếu trợ động từ? (như trong câu Seen Jim lately)
Vân vân.
Và câu hỏi kinh khủng nhất: làm thế nào dạy hệ SPOKEN cho hiệu quả trong một lớp 20 người lớn với thời lượng 90 phút? Tôi không thể tập nói với từng người được!
HỆ SPOKEN ĐẶT RA THÁCH THỨC RẤT LỚN CHO CẢ NGƯỜI DẠY LẪN NGƯỜI HỌC.
Thứ nhất vì tự bản thân hệ này đa dạng: người miền bắc nói khác người miền nam, người Mỹ dùng từ khác người Anh… Giáo viên khó có thể tóm tắt hết những khác biệt này trong 10 – 20 buổi dạy, chưa tính đến việc cho học sinh luyện tập chúng ngay trên lớp.
Thứ hai, tài liệu dạy cho hệ SPOKEN vẫn rất thiếu thốn. Nhu cầu học nói ngoại ngữ, đặc biệt là tiếng Anh, chỉ mới xuất hiện từ sau Thế Chiến thứ Hai. Trước thời điểm này, việc học nói ngoại ngữ hoàn toàn vô ích, vì số đông không thể đi ra nước ngoài (không có phương tiện di chuyển) và cũng không có người nước ngoài nào sống cạnh bạn. Bạn thậm chí không bao giờ được nghe một ngoại ngữ trên thực tế, vì không có băng đĩa hay internet. Chỉ có hệ WRITTEN là cần thiết cho việc thông thương (ngoại giao và thuế má), cho nên tài liệu học ngoại ngữ theo kiểu WRITTEN được phát triển từ sớm và hình thành một nguồn tài nguyên dồi dào.
Sự áp đảo của hệ WRITTEN so với SPOKEN có thể thấy rõ nhất qua việc người Việt Nam học tiếng Trung Quốc. Dù nhiều thế hệ học thứ tiếng này trong cả ngàn năm, mỗi khi giao thiệp với Trung Quốc, các sứ giả ta đều dùng “bút đàm”, tức là viết lên giấy cho nhau đọc chứ không nói được. Đến tận thế kỷ XX, một nhà nho uyên bác như Phan Bội Châu khi gặp nhà cách mạng Lương Khải Siêu ở Yokohama cũng vẫn giao tiếp qua bút đàm. Một trường hợp điển hình khác là nhà nghiên cứu Nguyễn Hiến Lê, dù uyên bác về Hán học, ông tự nhận rằng mình đã bỏ qua việc học phát âm tiếng Trung Quốc, vì chẳng nói với ai bao giờ (lúc này đã về cuối thế kỷ XX).
VẬY NGƯỜI HỌC PHẢI LÀM GÌ?
Trong lúc các giáo viên loay hoay thoát khỏi thế giới WRITTEN và xây dựng đường đi cho hệ SPOKEN, học sinh đành phải tự bơi để cứu lấy chính mình.
Lời khuyên thứ nhất là điều chỉnh cách học. Nếu muốn thành công trong hệ SPOKEN, bạn phải rời bỏ hệ WRITTEN bằng cách tiếp xúc nhiều hơn với thế giới nói: xem phim không phụ đề, nghe nhạc không đọc lyrics, yêu người Mỹ để nói chuyện hàng ngày, vân vân. Bạn phải tạm rời xa thế giới WRITTEN. Muốn nói tiếng Anh mà đi học ngữ pháp thì cũng giống như muốn tay to mà lại đi tập chạy, bạn chỉ nhận được thất vọng ê chề mà thôi.
Lời khuyên thứ hai là điều chỉnh kỳ vọng của bản thân. Việc này cần thực hiện trước khi đến lớp học: bạn cần biết chắc nội dung lớp học có khớp với mong muốn của bạn hay không. Tôi thấy rất nhiều bạn đăng ký học IELTS tốn tới 50 – 60 triệu với mục đích…nói được tiếng Anh ở chỗ làm(!?). Nghe những câu chuyện như vậy tôi thực sự nể và muốn xin contact đội sale về làm việc cho lớp của tôi.
Kỳ vọng của bạn và nội dung lớp cần nằm chung một thế giới, và quan trọng nhất là giáo viên phải ý thức được sự tồn tại của hai thế giới song song này để hướng dẫn học sinh. Làm được điều đó, chúng ta sẽ tiết kiệm được thật nhiều thời gian và tiền bạc để dành cho những việc có ích hơn (như là nuôi mèo).
Nguồn: CHIẾP CLASS.

Mình học 3 ngoại ngữ (Pháp, Anh, Trung) và thật sự nhận thấy là học theo quy trình nghe -> bắt chước để nói -> đọc -> bắt chước để viết là quy trình hoàn hảo nhất, dù là thứ ngoại ngữ nào. Không thể coi thường ngữ pháp vì nó là thứ quan trọng vô cùng, không thể thiếu khi học lên trình độ cao nhưng đầu tiên luôn là nên học cách phản xạ được với ngôn ngữ bằng cách nghe – nói trước
Đọc từ trên xuống dưới là biết người viết bài đang cố PR cho một nơi dạy giao tiếp nào đấy, vì người viết hoàn toàn không biết cái cóc gì về SLA (Second Language Acquisition) cả.
Nhưng trước khi nói đến SLA, chúng ta cần nói về lập luận bấp bênh đầu tiên của bài viết trên: đánh tráo khái niệm HỌC TIẾNG ANH và HỌC GIAO TIẾP TIẾNG ANH. Nếu anh nói học cả chục năm nhưng không nói chuyện với sếp được, như vậy ví dụ tôi không nói được nhưng tôi viết mail được đàng hoàng cho sếp thì có gọi là thành công trong việc học Tiếng Anh không?
Câu trả lời là có, vì sự thành công trong trong việc học tiếng Anh xuất phát từ nhu cầu của người học. Và vì tiếng Anh được xem là L2 (Second language, hoặc foreign language), không phải ai cũng có mục tiêu y như nhau. Họ có thể muốn nói cho tốt, hoặc cũng có thể dùng TA để nghe giảng khi đi du học, hoặc để có đủ tiếng Anh để sống sót trong môi trường nước ngoài (Hummel, 2014). Vì vậy, lập luận “mục tiêu cuối cùng của học sinh là dùng nó trong môi trường thực tế (authentic), ví dụ như xem phim hay trò chuyện, tức là những mục tiêu thuộc hệ SPOKEN.” tôi cho là không thuyết phục.
Thứ hai, không phải bất cứ lớp học tiếng Anh nào cũng toàn nhồi ngữ pháp, và trên thực tế rất ít trung tâm tiếng Anh nào chỉ dạy toàn ngữ pháp. Những lớp học ngữ pháp nhiều chủ yếu để phục vụ mục đích thi học kì, thi cuối cấp, vân vân, tức lấy nội dung thi làm gốc từ đó ôn luyện để làm được bài thi đó (washback effect).
Và việc dạy tiếng từ ngữ pháp tuy là phương pháp rất cũ, nhưng không có nghĩa nó không có chỗ đứng, vì nếu thế nó đã không được gọi là phương pháp. Cách dạy tiếng từ ngữ pháp xuất hiện từ khoảng 735 BC – 1500 AD, khi người ta dạy tiếng Latin bằng cách dịch nó ra tiếng Hy Lạp, và đến thế kỉ 18 được áp dụng để dạy tiếng ở châu Âu. (Để các ông hiểu là dạy ngữ pháp không phải là một cách dạy vớ vẩn của GV Việt Nam chế ra dạy cho dễ). Phương pháp này gọi là Grammar-Translation Method (GTM).
Learning outcome của GTM là người học sẽ đọc và hiểu được các text trong ngôn ngữ họ đang học. Và quay trở lại, nếu đây là mục tiêu học của người học, thì phương pháp này hoàn toàn hợp lý và có hiệu quả. Trong trường hợp học viên không đạt được mục tiêu này, thì lỗi nằm ở người dạy và/hoặc người học, không phải do phương pháp.
Thứ ba, không có phương pháp nào là toàn năng. Xu hướng cách đây một vài năm là dạy theo hướng Communicative Language Teaching (CLT). Tuy nhiên, CLT thuần tuý dẫn đến trình trạng người học kẹt lại ở mức giao tiếp fluently, nhưng mắc nhiều lỗi ngữ pháp mà ngay cả họ cũng không biết tại sao sai, kèm theo đó khi cần diễn đạt một cách uyển chuyển hơn, họ gặp rất nhiều vấn đề. Vì vậy hiện nay, xu hướng dạy tiếng đã trở thành CLT nhưng mở rộng, không đánh giá thấp tầm quan trọng của việc dạy ngữ pháp nữa.
Muốn làm GV dạy tiếng, hãy nghiên cứu thật kĩ lý thuyết và phương pháp. Đồng ý bây giờ chúng ta hiện đại hơn, nhưng không có nghĩa chúng ta bỏ qua những nghiên cứu của những người đi trước. Vì dù kiến thức của họ lỗi thời, họ đã đặt nền móng cho lĩnh vực này. Đừng đánh tráo khái niệm, đừng lôi kéo người học bằng cách đánh vào tâm lý mì ăn liền của họ. Đừng nâng phương pháp của mình lên trời cao và hạ những phương pháp khác xuống, vì năng lực, nhu cầu và thời gian của mỗi người học đều là khác nhau.
Và cuối cùng là…
Lâu lâu mới có post liên quan đến dạy học TA nên mới có dịp lôi hàng ra khoe :”> Ai cần hỏi gì cứ bơi vào eiiiiiiii, mình sẽ trả lời trong tầm hiểu biết hạn hẹp nhennnnn
Nhìn cái tiêu đề là đã thấy chán rồi. Học ko tốt TA thì đừng nên đổ lỗi cách dạy và lớp này nọ. Nói thật chứ điều dễ nhất để học đc tiếng Anh đó là phải yêu thích tiếng Anh đã. Mình thích tiếng Anh từ lúc 10 tuổi do chơi game và xem cartoon network, sau đó mình bắt đầu đi học thêm TA từ năm lớp 6. Cũng chỉ là 1 lớp hướng dẫn đọc nghe viết bình thường nhưng nhờ yêu thích nên mình tiếp thu rất nhanh. Bây giờ mình xem video trên youtube mà ko cần vietsub, thi thoảng dùng phụ đề để hiểu từ chuyên ngành. Thế nên đừng học tốt tiếng Anh vì bạn phải học, hãy học tốt TA vì bạn muốn thế
tiếng anh theo mình nên bắt đầu từ speaking và listening trước , giỏi 2 kĩ năng đó thì các kĩ năng còn lại sẽ tăng theo. Mình học tiếng anh chỉ toàn qua youtube với giao tiếp với bạn bè trong game mà làm việc trong môi trường tiếng anh ở nước ngoài vẫn ok. Nói thật việc học tiếng anh 12 năm từ tiểu học đến thpt chẳng giúp gì cho mình. Ngôn ngữ đến chủ yếu bằng việc tự học các bạn ạ !
Ở trên đã nhiều bạn nói vấn đề của cái bài này rồi. Nhưng mình xin bổ sung thêm như sau:
1. Việc học tiếng Anh qua phim ảnh cũng như học tiếng Anh qua đâu thì nó cũng vẫn sẽ là học. Các bạn đừng nghĩ phim ảnh là nó sát nhất với đời thật. Nên nhớ nó sẽ tùy thuộc từng loại phim mà bạn xem. Có nhiều phim thì câu từ trong đó đã lỗi thời hoặc quá casual, trông một số trường hợp còn là tục tĩu. Nếu các bạn áp dụng những thứ đó vào trong môi trường học vấn cao, yêu cầu sự lịch sự thì bạn sẽ gặp vấn đề. Điều này rất rõ ràng nếu như bạn đã đi dạy và gặp đống học sinh chêm những từ lóng khi nói về vấn đề học thuật.
2. Việc xem phim không phụ đề không phải cái gì đáng tự hào. Mình xem bất kỳ cái gì đều có phụ đề, đặc biệt những phim nội dung khó để biết từ vựng và gắn luôn mặt chữ và phát âm của từ đó vào trong đầu. Điều này giúp trí nhớ có sự đồng bộ hóa về mặt audio và visual, tránh trường hợp phát âm sai hay viết sai chính tả. Kèm theo đó sẽ giúp tránh các lỗi ngữ pháp hay lỗi nghe nhỏ như thiếu ending sounds hay thiếu các mạo từ.
3. Việc tách ngôn ngữ Spoken và Written thực ra nó không quá quan trọng trong văn phong học thuật. Ở trình độ cao, khi giao tiếp và bàn luận về các vấn đề chuyên sâu hơn, bạn hoàn toàn có thể nói như viết. Các câu phức và câu dài hơn sử dụng nhiều mệnh đề bổ trợ là chuyện rất bình thường.
4. Việc bạn nói các lớp học bây giờ thiên về Written để giáo viên có thể hoàn toàn làm chủ học sinh là không chính xác. Cái này bạn nên đưa ra bằng chứng rõ ràng. Việc dạy về ngữ pháp và từ vựng giúp học viên tự tin hơn trong khi nói. Ở một mức độ nào đó sẽ làm các bạn học viên sợ nói hơn nhưng nếu vượt qua sợ nói thì một người nói vừa trôi chảy vừa đúng ngữ pháp và dùng từ vựng tốt sẽ hơn 1 người chỉ trôi chảy phải không?
Kết lại là bài bạn PR thì nhờ ai đi dạy lâu năm có kinh nghiệm dạy và học ấy. Chứ còn bài viết PR mà chất lượng thấp thế này thì cái nguồn của bạn còn bị ảnh hưởng về mặt hình ảnh cơ bạn ạ :))
Cho mình hỏi là bạn dựa vào research hay số liệu nào để khẳng định MỌI lớp học tiếng Anh đều thất bại? =)) Trong khi có vô vàn lớp học tiếng Anh, mỗi lớp có một mục tiêu đầu ra riêng, một trọng tâm riêng, một tệp học sinh riêng và trình độ riêng, và trong 1 lớp sẽ có những người cảm thấy thoả mãn và cả những người cảm thấy thất vọng với lớp học đó.
Là một giáo viên tiếng Anh, tui thấy lập luận của bạn hoàn toàn đúng. Chỉ là nhu cầu của học sinh, hay noi đúng hơn là phụ huynh vẫn nặng về điểm số trường lớp, học để đạt điểm cao thi trường nên hệ Written vẫn đang chuộng. Các trung tâm khá mệt mỏi trong việc áp dụng hệ Spoken để các bạn tự tin giao tiếp, thi Quốc tế nhưng vẫn phải đảm bảo Điểm số Vàng ở trường. Ai cũng biết người bản xứ nói “My bad” chứ chẳng dùng “ It’s my fault” nhưng nếu dùng trong bài thi thì hoá ra “My bad” sai Syntax mất rồi.
Động lực học tiếng Anh của mình là lòng căm ghét thứ tiếng này cháy bỏng Kiểu á à mày dám khó dám hành hạ tao, I’ll f*ck you up right back, and you will beeeee my b*tch and God, it will be f*cking immaculate, like straight dripping.Khá độc hại, nhưng về cơ bản là hiệu quả.Bây giờ dĩ nhiên đỡ rồi, nhưng lòng căm ghét vẫn luôn là động lực của mình. Hồi đi học mình càng ghét giáo sư nào thì lớp giáo sư đó điểm mình càng cao chót vót.
Không biết người viết bài này có thực sự hiểu bản chất của việc học ngôn ngữ hay không. Đọc vào bài viết từ đầu đến cuối đều phiến diện áp đặt. Cho rằng giáo viên thế này gvien thế kia trong khi sự thực ta cần phân biệt được vai trò của lớp học ngôn ngữ và vai trò của tài liệu thực tế như phim ảnh. Ngôn ngữ Spoken như ng viết nói có thể được học qua phim ảnh, bắt chước lại cách người bản xứ nói chuyện…. Còn ở lớp ngôn ngữ vai trò của thầy cô là giải thích những khía cạnh ngôn ngữ mà học sinh cần trợ giúp, như giải thích ngữ pháp, cách dùng đúng của từ vựng. Hơn nữa nội dung lớp học còn tuỳ vào nhiều yếu tố như mục tiêu của học viên, trình độ, sĩ số lớp. Có những thứ không phải gvien ko muốn dạy mà là điều kiện thực tế không cho phép. Làm ơn tìm hiểu kỹ trước khi viết bài để tránh làm ng học hoang mang.
Edit thêm: đọc câu ‘các bạn phải rời bỏ hệ Writen để thành công hệ Spoken’ mà thấy buồn cười. Nếu bạn không có nền tảng nhất định về writen (cách viết, ngữ pháp hay đọc hiểu cơ bản) kỹ năng nói của bạn sẽ không bao giờ tới một level cao hơn, có chăng là ở mức giao tiếp ổn. Như tiếng việt vậy, bạn nói lưu loát được đó, nh nếu không được đọc thêm văn học này kia thì suy nghĩ của bạn và những điều bạn nói khó có thể trở nên phức tạp và sâu sắc.
Mình không có đi học mấy trung tâm Anh Ngữ hồi thời mình đi học là khoảng 2005-2007 mình tự học ở trường, nghe nhạc USUK để luyện nghe, xem phim có phụ đề eng sub, mà hồi đó phim thì phải chịu bỏ tiền ra mua chứ làm gì có sẵn như bây giờ, còn luyện nói thì mỗi tuần Chủ Nhật đạp xe lòi lol từ quận 11 ra Nhà Văn Hoá Thanh Niên tham gia English Speaking Club (gửi xe 2 nghìn, mua cái giấy topic 2 nghìn nữa là 4 nghìn), nói 2 tiếng muốn xái quai hàm, xong quay qua Chinese Speaking club. Xong xuôi 12h trưa ghé CD Uyên bên cạnh mua đĩa nhạc USUK về nghe. Hồi đó ngoài blog 360 của anh X-Nicky với forum Yeuamnhac ra thì CD Uyên luôn cập nhật album mới của mấy artist USUK lẹ nhất thành phố luôn.
Bởi vậy lúc mình thi vào IU của VNU mình được 539 điểm TOEFL pBT. Sau này tốt nghiệp mình chỉ đăng kí khoá luyện thi TOEFL iBT của ĐHQG 3 tháng và được 84/120 điểm.
Chủ yếu là do thái độ và cách học của bản thân chứ cho dù đổ cả tỷ đồng mà không biết được khả năng của mình cứ đâm đầu vào học là cũng như đổ sông đổ biển.