Tổ chức tôi đang làm việc yêu cầu một bài thuyết trình. Tôi gạt đi những nỗi buồn cá nhân để nỗ lực với dự án.
Hôm nay khi diễn thuyết, tôi cố là chính mình và tự nhiên nhất có thể. Trong lúc nói tôi còn thả vài câu “dank jokes” nữa, và ngạc nhiên là mọi người đều thích. Khi ra về, họ nhắn tin rằng chưa hề thấy sự thú vị này ở tôi bao giờ.
Việc này làm tôi hạnh phúc phát điên luôn. Tôi nghĩ mình sẽ lâng lâng suốt nhiều ngày mất.
_____________________
u/shelbycobra357 (308 points)
Là diễn viên hài độc thoại, tôi khẳng định đó không phải chiến công nhỏ đâu. Bạn hãy tự hào.
_____________________
u/FL-Irish (755 points)
Hãy lấy sự lạc quan ấy làm bàn đạp. Đừng chỉ lâng lâng vài ngày, sao không TRỞ THÀNH người như vậy luôn! Bạn đã thành người nổi tiếng cỡ nhỏ (trong chỗ làm) rồi đấy, hãy niềm nở chào hỏi mọi người vì đó chính là bạn. Một người mà công ty đều quý trọng, luôn thân thiện với đồng nghiệp. Chơi tới đi!
_____________________
u/misterandosan (49 points)
Thuyết trình hay nhất là khi kết nối với khán giả thật đời thường. Nhiều người không hiểu, cứ cố tỏ ra chuyên nghiệp/truyền cảm kiểu gượng ép, thành ra chỉ cảm thấy rập khuôn và sống sượng. Mất đi hẳn bản sắc cá nhân.
Hãy bình tĩnh, thử mang phong cách đối thoại một chút xem. Vào thẳng vấn đề, nói cho họ những điều bạn thấy ý nghĩa. Đừng cố hoàn hảo, chẳng ai quan tâm đâu.
>u/SweetMom65 (7 points)
Chuẩn đấy. Là nhà khoa học, nghề nghiệp tôi đòi hỏi diễn thuyết thường xuyên. Mấu chốt ở khâu chuẩn bị – mỗi slide muốn mang lại cảm xúc gì thì viết sẵn ra, nhịp sẽ mượt hơn. Và đúng vậy, hãy tự nhiên :>
_____________________
u/Copper_Tweezers (8 points)
“Một lời khen có thể giữ tôi sống hai tháng trời” – Mark Twain. (“I can live for two months on a good compliment.”)
_____________________
Dịch bởi Sơn Nguyễn
