Bạn có biết câu chuyện nào rất ngọt ngào không ? (Phần 1)

1. Ngộ Không

Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Hành Sơn đã 500 năm, cho đến khi Đường Tăng gỡ được phong ấn cứu hắn ra ngoài, cuối cùng cũng có thể thi triển phép thần thông.

Trên đường lấy kinh, Đường Tăng cứ cách vài hôm lại chạy lung tung, mỗi lần chạy ra ngoài đều gặp họa. Tôn Ngộ Không không chỉ 1 lần trừ yêu diệt ma cứu Đường Tăng.

Một lần, Bạch Cốt Tinh bại trận dưới gậy thần của Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không quay người rời đi.

Chờ Tôn Ngộ Không đi xa rồi, Bạch Cốt Tinh mới trở lại hình người.

“Thật ngại quá.” Đường Tăng không ngớt lời cảm tạ, “không ngờ các yêu tinh gặp trên đường đều lương thiện như vậy, sau này khi bái kiến Phật tổ, ta nhất định sẽ bẩm báo với ngài những việc tốt của các người.”

“Đều là những việc cỏn con ấy mà, có thể làm vài việc thiện ắt là điều tốt. Ta không cần báo đáp, trưởng lão không cần để tâm đâu.” Bạch Cốt Tinh vội vã xua tay, sau đó dè dặt hỏi, “có điều không biết ngài hao tổn công sức như vậy là vì điều gì.”

“Nghe nói con khỉ đó khi xưa là Tề Thiên Đại Thánh, vô cùng mạnh mẽ. Nhưng hắn bị đè dưới Ngũ Hành Sơn nhiều năm như vậy, pháp lực sao có thể không bị mai một. Nếu như để hắn biết được sự thực sẽ đau lòng vô cùng.” Đường Tăng nói “Chỉ đành nhờ các vị cùng ta diễn vở kịch này, ngoại trừ mấy yêu tinh đầu tiên, còn lại đều sẵn lòng giúp đỡ ta.”

Tôn Ngộ Không từ đằng xa quan sát mọi việc, vác gậy lên, lộn nhào một vòng.

“Hòa thượng ngốc.” Tôn Ngộ Không lắc đầu cười, gõ vào cửa hang trước mặt.

“Ngươi là ai ?” Yêu tinh mở cửa, nhíu mày.

“Ông nội Tôn của ngươi đây.” Tôn Ngộ Không vung gậy, nằm chặt gáy yêu tinh “Một lát nữa sẽ có 1 tiểu hòa thượng tới, ngươi phải diễn kịch để hắn nghĩ thế giới này tràn ngập lòng tốt.”

“Không làm, ta đánh chết ngươi.”

2. Đại hiệp và Ma vương

Đại hiệp và Ma vương đấu với nhau nhiều năm.

Ma vương cướp bóc giết chóc, tác oai tác quái, mỗi khi hắn đi qua nơi có người sinh sống, nơi đó xem như gặp phải đại nạn. Đại hiệp từ nhỏ đã có mơ ước đánh bại Ma vương, sau khi trưởng thành võ công của chàng cũng vô cùng điêu luyện. Từ ngày hôm đó, Ma vương đi tới đâu, đại hiệp sẽ đi theo tới đó.

Hai bên mỗi lần đánh nhau đều ngang sức ngang tài, tình cảnh này đã kéo dài hơn 30 năm. Ma vương hết lần này đến lần khác bị kìm hãm, 30 năm ròng không thể tác oai tác quái, tức giận đến mức chân răng thấy ngứa ngáy nhưng cũng chẳng có cách nào để thoát khỏi tình cảnh ấy.

Mãi tới khi quốc gia thù địch nơi đại hiệp đang sống khai chiến, chàng phải tòng quân ra chiến trường. Trong một chiến dịch, chàng bị quân binh bao vây, chúng đâm chém loạn xạ.

Tại tang lễ chàng, tất cả mọi người đều đứng nghiêm trang. Người nhà đại hiệp khiêng vòng hoa tới đặt trước bia mộ chàng.

Bỗng “ầm” một tiếng, Ma vương hạ cánh giữa khoảnh đất. Hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng, quét mắt nhìn một lượt.

Những người có mặt bị dáng vẻ của Ma vương làm sợ, theo phản xạ lùi lại một bước. Ma vương thấy vậy khinh thường cười khẩy, đi về phía nấm mộ.

Lúc này người nhà đại hiệp mới có phản ứng, chạy đến ngăn Ma vương lại.

“Người cũng đã mất rồi, ngươi đừng đến đây làm loạn nữa.”

Ma vương bực mình vặn cổ, một tay dạt hết người sang một bên.

“Một lũ phế vật, cút hết cho ta. Đến hắn ghét cái gì cũng không biết, còn mặt mũi mà tự xưng là người nhà của hắn sao.” Ma vương mắng “Hắn có chết rồi cũng không cần đặt hoa trước mộ như này.”

Ma vương đến bên mộ, hắn ngồi xuống, mở nắp một bình rượu sau đó đổ rượu lên phần đất trước mộ.

“Ngươi cũng là phế vật..” Ma vương lẩm bẩm “Chẳng phải đã đánh với ta bao nhiêu trận sao, vậy mà đến loại người nay cũng không xử lí nổi..”

Hắn mở miệng chiếc túi vẫn cầm trên tay, đ.ầ.u tên nguyên soái bên địch lăn ra ngoài…

3. Tiểu nhân ngư

Chàng trai cứu được tiểu nhân ngư bị mắc trong lưới đánh cá, thả cô trở lại biển.

Anh là một hoa tiêu nổi tiếng, đã ra biển vô số lần, thậm chí là đi vòng quanh thế giới nhưng đây là lần đầu tiên thấy nhân ngư.

Tiểu nhân ngư bé nhỏ khó khăn đuổi theo những bọt sóng nơi đuôi thuyền.

“Đừng đi theo chúng tôi nữa!” Chàng trai hét lên với tiểu nhân ngư đang bám theo đuôi thuyền. Nhưng tiểu nhân ngư như không nghe thấy, không có chút gì là muốn rời đi.

Thuyền viên nói: “Nghe nói kí ức của cá chỉ kéo dài 7 giây, cứ qua 7 giây sẽ quên mất mình đang làm gì, có lẽ vi vậy mà cô ấy mới theo mãi.”

Lúc này chàng trai mới biết điều đấy.

Tiểu nhân ngư trở thành khách quen của con thuyền, chỉ cần nó ra khơi nhất định sẽ bơi theo. Cô không nói không rằng, chỉ theo bước con thuyền tới những vùng xa xôi. Mỗi khi tới giờ cơm, chàng trai đều chia cho tiểu nhân ngư một phần. Anh thường tâm sự những chuyện trong lòng với cô dù cô chỉ biết lắng nghe, trước giờ chưa từng đáp lại.

Có một lần ra khơi, mọi chuyện đều đang rất tốt đẹp, ai ngờ trong cơn bão lớn thuyền va phải đá ngầm.

Khi mở mắt ra, chàng trai đang nằm trên bãi cát, bên cạnh là tiểu nhân ngư. Cứ cách một lúc, tiểu nhân ngư lại bơi đến bên chàng trai, khe khẽ chạm môi anh để thổi khí.

“Là em cứu anh” chàng trai xoa đầu tiểu nhân ngư “em ở bên anh cũng 5 năm rồi, từ cô bé ngày nào giờ đã trở thành một cô gái rồi.”

“Nếu giờ anh tỏ tình với em..” chàng trai cười khổ lắc đầu “chỉ tiếc rằng trí nhớ của cá chỉ có 7 giây.”

“Từ trước đến nay em chưa từng thừa nhận “ Lần đầu tiên tiểu nhân ngư cất lời,  khuôn mặt ửng hồng “em đi theo để học ngôn ngữ của loài người, với cả… ngắm anh vẫn chưa đủ..”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *