TRUYỆN: NGƯỜI GIẤY – P9

[Tranh cãi]

Khi Trương Thanh Triệu trở về nhà, mẹ, vợ và đứa bé đều đã ngủ— quỷ mới biết nó đã ngủ thật hay chưa.

Trương Thanh Triệu vừa bước vào cửa, đã cảm nhận thấy một luồng khí u ám bao trùm căn nhà.

Anh ta mở cửa phòng ngủ, khẽ gọi: “Vương Quyên—“

Vương Quyên tỉnh dậy, ngái ngủ đáp: “Giờ anh mới về à!”

Trương Thanh Triệu hỏi: “Con không sao chứ?”

“Không sao, vừa mới đi nặng, giờ ngủ rồi. Anh cũng đi ngủ đi.”

“……Vương Quyên, em ra đây anh bảo.”

“Làm gì?”

“Anh muốn bàn với em một chuyện.”

Vương Quyên lần mần mãi, mới khoác bộ đồ ngủ đi ra ngoài.

Trương Thanh Triệu dẫn vợ vào phòng bếp, khép cửa lại, sau đó kể cho vợ nghe về những chuyện xảy ra gần đây.

Anh ta kể về câu nói vị đạo sĩ kia nhắc nhở lần cuối: “Đề phòng tiểu nhân”.

Anh ta kể về lúc đứa bé được sinh ra, có người mặc chiếc áo mưa lao vào phòng.

Anh ta kể về chuyện nhóm máu.

Anh ta còn kể về hai tấm hình giống nhau như đúc kia……

Nghe xong, Vương Quyên không khỏi rùng mình.

“Không thể nào?” cô ấy run rẩy nói.

“Anh không nói sai nửa lời! Vốn dĩ em đang ở cữ, anh không muốn nói mấy chuyện này ra, nhưng gia đình ta đang gặp nguy hiểm.”

“Anh định tính thế nào?”

“Vứt nó đi!”

“Vứt đi?” Vương Quyên hét lên.

“Nó chính là tiểu nhân!” Trương Thanh Triệu khẽ đáp.

“Em không tin!” Vương Quyên quay phắt người lại.

Thực ra, Vương Quyên cũng không hoàn toàn thích đứa bé này, nhưng mà, nghe đến việc vứt nó đi, giống như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu vậy. Dù sao thì cô cũng là mẹ đứa bé!

Trương Thanh Triệu cảm thấy, không chỉ có Vương Quyên, mà mẹ anh đối với đứa cháu này không quá thương yêu như với con của anh trai mình.

Có lẽ vì nó quá xấu xí……

Trương Thanh Triệu nghĩ một hồi, nói: “Ít nhất cũng có một chuyện mà không ai lý giải được— Tại sao nó lại có nhóm máu AB?”

Vương Quyên không nói gì.

“Còn nữa, khi siêu âm, bác sĩ ban đầu có nói đây là con gái, nhưng đến khi sinh ra……”

Vương Quyên quay người lại, ngắt lời chồng: “Bất luận anh có nói gì, em sẽ không vứt bỏ nó!”

“Vậy em cứ ngồi đợi nó hại chết em đi!” Trương Thanh Triệu hạ giọng quát.

“Em chấp nhận!”

“Sao em…… lại cố chấp vậy!”

Toàn thân Vương Quyên không ngừng run lên, bật khóc: “Anh biết mang thai một đứa bé vất vả như nào không! Nó không nằm trong bụng anh thì sao anh hiểu được!”

Trương Thanh Triệu không nói gì nữa, bực dọc đi đi lại lại.

Lúc này, cửa phòng bếp khẽ mở ra.

Vương Quyên không phát hiện ra, tiếp tục khóc thút thít.

Trương Thanh Triệu nhìn thấy liền đứng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Là mẹ.

Bà ấy thò mặt vào, nói khẽ: “Nửa đêm nửa hôm, hai con cãi nhau gì vậy?”

“Không có gì đâu, mẹ đi ngủ đi.” Trương Thanh Triệu đáp.

Anh ta hiểu, tuyệt đối không được để mẹ biết chuyện mình muốn vứt đứa bé, chắc chắn mẹ sẽ không đồng ý.

“Vương Quyên vừa mới đẻ con cho con, con đã làm vợ phải buồn bực, con có phải là người không vậy?”

“Bọn con không cãi nhau!” Trương Thanh Triệu phiền phức đáp.

Vương Quyên lau nước mắt, nói: “Mẹ, không có gì đâu ạ.”

Bà mẹ quay sang nhìn đứa con trai rồi bảo: “Nếu Vương Quyên nó giận đến mức đổ bệnh, mẹ sẽ găp con để tính sổ! Vương Quyên, đi, đừng quan tâm đến nó, vào đây ngủ với mẹ!”

Vương Quyên theo mẹ đi ra.

Trương Thanh Triệu cũng rời khỏi phòng bếp, mò mẫm trong đêm để nằm xuống chiếc ghế sô-pha.

Căn phòng thật yên tĩnh, tiếng xe qua đường vọng lại từ xa.

Trương Thanh Triệu lại bắt đầu suy nghĩ mông lung.

Trong số những chiếc xe đang chạy trên đường, có một bộ phận là xe ta-xi……

Những tài xế giống mình, trong màn đêm tăm tối này, cô đơn lái xe một mình trên những con đường đại lộ……

Bọn họ vừa nghe bản nhạc radio ban đêm, vừa nhìn ngang ngó dọc xem có ai đang bắt xe không……

Đêm nay, bọn họ sẽ gặp phải những chuyện gì?

Liệu có ai vì quá mệt mỏi, mà đâm trúng một người qua đường, kể từ đó không bao giờ được nhìn thấy khuôn mặt nạn nhân nữa?

Liệu có ai vì uống quá chén, lao từ trên cầu sông Hoa Giang xuống, chớp mắt biến thành đống thịt bị nghiền nát?

Liệu có ai đó đang mặc chiếc áo mưa, một mình đi lại trên đường?

Bản tin từ chiếc cat-set, nói rằng mỗi năm cả nước có mười vạn người chết vì tai nạn giao thông, vậy, cả thế giới này có biết bao nhiêu oan hồn của những đứa bé mà kiếp trước đã chết dưới vành bánh xe?

Trương Thanh Triệu luôn tỏ ra lạnh nhạt với đứa bé, anh ta rất ít khi đến bên nôi để nhìn nó.

Sữa của Vương Quyên vốn dĩ rất ít, kể từ sau vụ cãi nhau với chồng về việc vất đứa con, cô đột nhiên bị tắc sữa.

Thế là, chỉ còn cách pha sữa bột cho đứa bé.

Những việc này đều do bà mẹ làm, hằng đêm bà đều thức dậy hai lần để pha sữa.

Trong khi đó thì Trương Thanh Triệu chưa từng một lần giặt tã cho đứa bé.

Một lần, bà mẹ gay gắt nói với cậu con trai: “Con không định coi Vũ Sinh là con đẻ của mình à!”

Sau đó bà càm ràm: “Lúc con còn nhỏ, con có biết bố mẹ đối đãi với con thế nào không? Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa……”

Trương Thanh Triệu không cãi lại nửa lời.

Mỗi khi bà mẹ càm ràm, Trương Thanh Triệu lại kiếm cớ đi ra ngoài.

Anh ta không tài nào thân thiết với đứa bé kia được.

Bởi anh biết, đứa bé đó chính là cái tên thầy giáo họ Lãnh.

Hắn là một trong số ít những người sở hữu nhóm máu AB! Tính cách của họ đến nay vẫn là một ẩn số!

Tình cảm vợ chồng giữa Vương Quyên và Trương Thanh Triệu ngày càng lạnh nhạt.

Cô dần ít nói chuyện với chồng, cứ lầm lũi một mình chăm sóc cho đứa bé xấu xí kia.

Có lần, Trương Thanh Triệu không cẩn thận đá vỡ phích nước.

Nếu là trước đây, chắc chắn Vương Quyên sẽ lớn tiếng trách móc, nhưng lần này, cô ấy lại không nói gì, từ từ tiến đến, cúi lưng nhặt những mảnh vỡ, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tối về anh nhớ mua cái mới.”

Vì đêm nào cũng cần pha sữa, nên không thể thiếu phích nước nóng.

Hôm đó, Trương Thanh Triệu đã quên mua.

Buổi tối, khi Trương Thanh Triệu trở về nhà, Vương Quyên nhìn hai tay anh ta rồi hỏi: “Phích nước đâu?”

“Anh quên rồi.”

Vương Quyên bỗng nổi cơn thịnh nộ: “Trong mắt anh vốn dĩ không có hai mẹ con tôi!”

Trương Thanh Triệu đáp: “Em nổi nóng như vậy làm gì? Anh đi mua là được chứ gì!”

Vương Quyên lại càng gào lên: “Không mua nữa! Cứ để cho con anh chết đói đi!”

Trương Thanh Triệu không nói gì cả, ngồi thở dốc trên ghế sô-fa.

Đứa bé đó nằm trong phòng ngủ, im ắng, dường như đang nghe ngóng điều gì.

Bà mẹ bước tới, nói khẽ: “Thanh Triệu, con xem con kìa……”

Vương Quyên vừa ném đồ đạc vừa hét: “Tôi biết, anh không chỉ ghét đứa bé này thôi đâu, anh còn ghét bỏ tôi nữa!”

Bà mẹ cố xoa dịu tình hình: “Được rồi, Vương Quyên, con đừng giận nữa, để mẹ đi mua.”

Nói xong, bà mẹ bước ra khỏi nhà.

Vương Quyên òa lên khóc nức nở: “Sao anh lại muốn vứt bỏ nó? Anh đang nghi ngờ tôi! Tất cả là do anh dựng chuyện! Tôi nói cho anh biết, tôi không làm gì khuất tất cả, anh thích nghi ngờ thế nào thì tùy anh!”

Vừa nói, cô ấy vừa sầm sập bước vào phòng ngủ, ôm lấy đứa bé một cách thô bạo, đưa trước mặt Trương Thanh Triệu rồi nói: “Anh vất nó đi, tôi không cản anh nữa! Vứt đi!”

Nói xong, cô ấy đặt đứa bé xuống ghế sô-fa “Phịch” một cái.

Trương Thanh Triệu đánh mắt nhìn về phía nó.

Nó đang mở tròn mắt, nhìn Trương Thanh Triệu, rồi lại nhìn Vương Quyên, dường như bị dọa cho một phen, liền òa lên khóc “Oe oe”.

Trương Thanh Triệu nghe thấy sự giả tạo trong tiếng khóc— Đây đích thực là tiếng khóc của một người lớn.

Anh ta đứng phắt dậy, chạy thẳng ra ngoài.

“Anh quay lại!” Vương Quyên hét lớn.

Nhưng anh ta mặc kệ.

“Anh mà bỏ đi, thì đừng bao giờ quay lại nữa!”

Trương Thanh Triệu đóng cửa cái “Rầm”.

Anh ta rời nhà, đến một bốt điện thoại công cộng không xa, gọi cho Mãnh Thường.

Khoảng 10 phút sau, Mãnh Thường gọi điện lại.

“Có chuyện gì thế?”

“Mãnh Thường, tôi hỏi anh, người nhóm máu O với người nhóm máu gì thì đẻ con nhóm máu AB?”

Mãnh Thường nghĩ một hồi rồi trả lời một cách kiên định: “Cùng với người nhóm máu nào thì cũng không thể sinh được con nhóm máu AB.”

“Thật sao?”

“Hỏi thừa, khoa học đã chứng minh!”

Trương Thanh Triệu còn không cả nói tạm biệt, liền cúp máy.

Lúc này, anh thà mong đứa bé kia là con của Vương Quyên với một người đàn ông khác chứ không phải như những gì mà Mãnh Thường vừa nói.

Nhưng rõ ràng, đứa bé này do chính Vương Quyên sinh ra!

Ngày thứ hai, ăn xong bữa sáng, nhân lúc bà mẹ xuống mua rau, Trương Thanh Triệu lôi Vương Quyên ra ghế sô-fa ngồi, nói: “Khuyên, trước nay anh chưa từng nghi ngờ em, hãy tin anh!”

Vương Quyên tỏ ra lạnh nhạt, vốn dĩ cô không hề muốn nghe.

“Em với bất kì người đàn ông nào cũng không thể đẻ ra con nhóm máu AB.”

Vương Quyên cười nhạt một cái, đáp: “Ý của anh, đứa bé này là do người khác sinh?”

“Dù sao thì chắc chắn đứa bé có vấn đề.”

Vương Quyên nhìn thẳng vào mắt chồng nói: “Anh vẫn muốn vứt nó?”

“Nếu không vứt, gia đình ta chắc chắn sẽ gặp chuyện!”

Nói tới đây, Trương Thanh Triệu khẽ vòng tay ôm lấy Vương Quyên, thì thầm: “Chúng ta hãy lén lút để nó ở bệnh viện, nó sẽ không chết được, chắc chắn sẽ có người khác nhận nuôi, nói không chừng, người nhận nuôi nó còn là một ông chủ nữa kia.”

Vương Quyên đứng phắt dậy, đáp: “Anh đừng có nói nhảm nữa, bất luận anh có nói gì, tôi cũng sẽ không vứt bỏ đứa bé, anh không còn là người nữa rồi! Nó là con của tôi!”

Nói xong, cô ta bước vào phòng ngủ, đóng cửa cái “Rầm”.

Ngôi nhà bỗng trở nên ảm đạm.

Bà mẹ dường như phát giác ra mâu thuẫn giữa con trai mình và con dâu, nên không dám đứng trước mặt con dâu, nói con trai mình đối xử tệ bạc với đứa bé.

Bà sợ hai đứa sẽ cãi nhau, nên nhận hết việc nhà để làm, hạn chế để con dâu phải động tay động chân, thi thoảng lại nói mấy câu để xoa dịu không khí căng thẳng trong gia đình.

Mọi người đều không nhắc đến chủ đề về đứa bé nữa.

Mọi người đều trở nên cẩn thận với lời ăn tiếng nói hơn.

Đêm hôm ấy, Trương Thanh Triệu mơ hồ lái chiếc Xiali của mình trên đường, bốn bề xung quanh âm u như chốn âm tào địa phủ.

Dường như anh ta muốn đưa Vũ Sinh trở lại bệnh viện.

Vũ Sinh ngồi sau, không nói năng gì.

Trương Thanh Triệu cứ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng lại không dám ngoái lại nhìn.

Hàng cây hai bên đường tối om, rậm rạp, che khuất những tòa nhà cao tầng, hoặc là đằng sau vốn không hề có nhà.

Đôi khi anh phát hiện, hình như có bóng đen ẩn dật sau hàng cây, không biết là người hay thú, thoắt ẩn thoắt hiện.

Anh ta nheo mắt lại, ra sức nhìn.

Khi anh ta nhìn rõ, cũng là lúc cái đầu như muốn nổ tung— người đứng chật kín sau những hàng cây! Khuôn mặt hộ đều trắng bệch, tất cả đều là những khuôn mặt bằng thạch cao!

Mười vạn người?

Một trăm vạn người?

Anh ta sợ hãi thu tầm mắt lại, nhìn thấy phía trước chính là Vương Gia Thập Tự.

Đường đến bệnh viện vốn dĩ không đi qua đây, không hiểu sao anh lại tới được chỗ này.

Anh ta đạp mạnh chân ga, lao như bay về phía trước.

Vừa đi đến ngã tư, anh ta đột nhiên nghe thấy âm thanh chói tai của đứa bé từ hàng ghế sau: “Bố đi quá rồi! —“

Anh ta choàng tỉnh giấc.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *