#1
Bố mẹ không có một xu tiền tiết kiệm?
Haha, bố mẹ tôi chính là người như thế đấy.
Bố mẹ tôi thuộc người ăn uống vui chơi loại nào cũng giỏi. Lúc trẻ thì bida, vũ trường, xem phim, xăm mình, yêu đương lung tung beng. Sau khi kết hôn thì tủ lạnh, tivi màu, máy giặt, điện thoại, điều hòa, đầu đĩa, mạt chược, đi phượt xe moto đều đủ, mùa hè kem mát ăn cả ngày, bàn ăn lúc nào cũng đầy ăm ắp thức ăn ngon.
Hồi năm chín mấy đó ở phố huyện nhỏ, giá một căn nhà còn không đến 1.000 tệ (3,4 triệu)… Lương mẹ tôi một tháng khoảng 1.000 tệ, lương bố tôi ít hơn mẹ vài trăm, hai người cộng lại cũng được gần 2.000 tệ (6,7 triệu) hai người cứ thế thoải mái mà tiêu hết.
Năm 2012, sau ba lần vay mượn cộng với bán ngôi nhà cũ, bố mẹ tôi cũng đổi được một ngôi nhà hai tầng nhỏ cho thuê.
Đúng ra thì cũng rất ổn rồi, nhưng ai ngờ kiểu nhà cao ốc thương mại lại được ưa chuộng hơn, ở phố huyện nhỏ chúng tôi cũng đến 7.000 tệ (23,5 triệu) một mét vuông. Căn nhà hai tầng cho thuê hơn ba trăm mét vuông, có sân, sử dụng hệ thống điện năng lượng mặt trời của nhà tôi chỉ cho thuê được 10.000 tệ một năm (33,6 triệu).
Bố mẹ tôi bây giờ sống ở một góc không đến một mét vuông của căn nhà hai tầng lớn, buôn bán nhỏ để duy trì cuộc sống.
Cái gì?
Tiền để dành?
Không có, nói đùa gì vậy trời, xây nhà đã phải mượn rồi, bọn họ còn là những người siêu lãng phí nữa cơ mà, chỉ cần việc gì lớn đến 10.000 tệ (33,6 triệu) là phải vay rồi.
Nhớ năm 2014, bố mẹ tôi tích cóp được đâu 10.000 tệ, tôi tốt nghiệp chuẩn bị kết hôn, bọn họ giấu tôi đi mua một cái tủ lạnh hai cánh lớn…
Một cái tủ lạnh chỉ khoảng 5.000 tệ thôi (16,8 triệu), nhưng họ mua thêm một cái điều hòa. Lúc đó tôi thực tập bên ngoài, trong nhà hai người mà có tới ba cái điều hòa, trong đó có một kiểu đứng mua vài năm trước đó.
Năm 2015, mẹ tôi nói tim không khỏe, tôi gom góp lương thực tập chuyển về 20.000 tệ (72,2 triệu) để mẹ đi khám, ai ngờ bọn họ ngoảnh mặt đi mua một cái xe hơi cũ.
Lúc tôi kết hôn, mẹ tôi nói muốn “mượn” tiền sính lễ của chồng tôi, 60.000 tệ (khoảng 200 triệu), bảo để bù vào tiền sửa chữa trang trí nhà cửa cho tôi chuẩn bị kết hôn, tôi không đồng ý.
Tôi nói: “Không phải lúc con bảo bố mẹ để dành tiền, bố mẹ nói là do con sợ bố mẹ không có gì cho nên bắt bố mẹ để dành sao?”
Lúc tôi nói không cần sửa chữa trang trí gì hết, bọn họ nói không cần tôi lo.
Thói quen tiêu xài lãng phí này của họ dẫn đến việc, cho dù bọn họ cho tôi hưởng cuộc sống vật chất sung sướng đến thế nào, tôi cũng vẫn vô cùng nghèo.
Ăn nhiều thịt thà đến mấy, ngồi điều hòa sướng đến mấy, nghe nhạc hay đến mấy cũng không thể thay đổi được sự thật rằng chúng tôi không có tiền. Mỗi lần kì kèo xin bọn họ tiền học hay sinh hoạt phí đều bị họ khó chịu. Chúng tôi vì tiền mà cãi nhau, bố mẹ tôi sau khi sắm sửa lại thở ngắn than dài…
Bởi vậy tôi trở thành một “thần giữ của”, thứ tôi thích nhất là tiền.
Vợ chồng tôi năm ngoái mua điều hòa cho nhà mới của mình chỉ hết 2.000 tệ (6,7 triệu), là thứ rẻ nhất thị trường lúc lúc đó, loại chỉ có thể dùng một chế độ duy nhất còn lại của Gree. Dù nhân viên bán hàng giới thiệu nhiệt tình đến mấy, tôi chỉ có một câu trả lời bọn họ: Tôi nghèo!
Chúng tôi ở đây khi kết hôn, cô dâu phải mua mười mấy bộ quần áo mới, tất cả quần áo mới của tôi cộng lại còn không bằng tiền một cái áo khoác lông của đứa bạn thân tôi đang mặc.
Quần áo xuân hạ thu đông của tôi và chồng tôi, một cái trước nay chưa bao giờ vượt quá 300 tệ (1 triệu). Sinh nhật mẹ tôi, tôi gửi cho mẹ 300 tệ, mẹ tôi thêm tiền đi mua một đôi boot 400 tệ (1,3 triệu).
Mẹ tôi là mẹ ruột, bố cũng là bố ruột, tôi chẳng có cách nào khác, chỉ có thể cho là do quan niệm tiêu xài không giống nhau mà thôi. Với tư cách là bố mẹ, họ đã cho tôi tất cả những thứ tốt nhất. Với tư cách là con, lúc nhỏ tôi không có cách nào lựa chọn, bây giờ trưởng thành cũng chỉ cố hết sức khuyên giải.
Bây giờ bố mẹ tôi đã thay đổi rất nhiều rồi, đã bắt đầu cùng chúng tôi hoạch định kế hoạch sau này.
Chỉ cần chúng ta lớn lên, có được quyền lựa chọn và năng lực để phấn đấu, tất cả sẽ tốt thôi, phải không?
#2.
Nói đến vấn đề này là tôi lại nhớ đến sự nhẫn tâm của bố mẹ tôi.
Mẹ tôi không những không có đồng nào, còn hy vọng sau này tôi có thể mua nhà cho em gái.
Bố mẹ tôi cũng không phải từ trước đến nay đều không có tiền, ở một thành phố hạng hai, năm 2000 bố mẹ tôi đã có trong tay 600.000 tệ (Hơn 2 tỷ). Chúng tôi lúc đó không có nhà không có xe, nghe mẹ tôi nói lúc đó một căn nhà tương đối tốt cũng chỉ khoảng 300.000 tệ. Không biết tiền ở đâu ra, chắc là tiền đền bù gì đó, nói chung cũng không phải do hai người họ làm ra hay để dành được.
Bố mẹ tôi cất 600.000 tệ đó đi kiên quyết không tiêu, sau đó cô tôi mượn đi để đầu tư. Cô tôi nhờ số tiền này khởi nghiệp thành công, trở thành người đầu tư bất động sản.
Bố tôi sống nhờ cô tôi nuôi, mỗi ngày lượn lờ chẳng chịu làm gì, có lần cô tôi để bố tôi phụ trách một hạng mục, lỗ mất 300.000 tệ (1 tỷ). Bởi vậy nên từ đó, mỗi tháng gửi tiền cho bố tôi, lúc trước mỗi tháng 1.200 tệ (4 triệu), đến bây giờ là 3.600 tệ (12 triệu). Mẹ tôi từ sau năm 2008 ở nhà làm nội trợ.
Chỉ nhìn khoản tiền này là đủ biết nhà tôi không hề có tiền tiết kiệm, cả nhà bốn người một tháng chỉ có 3.600 tệ.
Sau này bố tôi gây họa, 600.000 tệ không đủ đền bù, nhà tôi chớp mắt lâm vào cảnh túng quẫn.
Điều khiến tôi buồn nhất là mẹ tôi thường nói: “May nhà có hai đứa con gái, có tiền hay không cũng chẳng sao.” Bố tôi cùng ngầm thừa nhận điều này.
Tôi hiện đang là giáo viên, tổng lương và các khoản phụ cấp khác được coi là cũng tạm ổn, ít nhất ở thành phố hạng hai khá tốt, mà quan trọng hơn là do tôi không có nhu cầu sắm sửa gì nhiều.
Mẹ tôi biết giáo viên có quỹ hỗ trợ giáo viên, bà gợi ý tôi nếu làm việc chăm chỉ thì trước khi kết hôn mua một căn nhà nhỏ cũng không phải vấn đề gì lớn. Ngoài ra, mẹ tôi còn muốn tôi mua một căn nhà lớn, mẹ tôi sẽ đi vay khoản tiền trả trước giùm tôi, nhưng giấy tờ nhà sẽ viết tên mẹ tôi. Tôi tất nhiên không đồng ý, tiền nhà là tôi trả, giấy tờ nhà không có tên, khác gì lừa tôi mua nhà cho họ.
Việc mẹ tôi muốn tôi mua nhà cho em tôi là do em tôi học hành rất kém, vô cùng kém, đến cả cấp ba cũng không thi nổi, bởi vậy dự định để em tôi đi làm nhân viên đường sắt.
Logic của mẹ tôi rất buồn cười. Bà không có năng lực cho chúng tôi tài sản gì trước hôn nhân, nên hy vọng chúng tôi tự mình để dành tiền, nhưng vì không có lòng tin nơi con gái nhỏ nên đành hy vọng con gái lớn là tôi có thể giúp em.
Tôi thực sự chỉ là một người giáo viên, tôi không có năng lực gì để mua được hai căn nhà cả. Mẹ tôi nhẫn tâm mong mỏi tôi có thể gả cho một người có tiền, sau đó đòi mấy mấy trăm ngàn đến một triệu tệ tiền sính lễ để cho em gái tôi được hãnh diện gả đi.
Đây không phải việc người làm mẹ nên nghĩ cách sao? Sao lại bắt chị gái chịu trách nhiệm về khoản hồi môn của em gái?
