Nguyên nhân do đâu bạn ngày càng lười giao tiếp với mọi người?

Tám tuổi, em trai của tôi làm hư máy tính.

Bố rất nóng giận, để cho chúng tôi tự mình nhận lỗi sai.

Em trai nói chính là chị làm hư. Tôi kích động phủ nhận, nói là em trai làm hư.

Bố đánh tôi, nói làm sai phải biết nhận sai.

Chín tuổi, sau lưng tôi có một chiếc vỏ bánh bao nằm trên đất.

Mẹ hỏi tôi tại sao con không đem vứt nó vào thùng rác.

Tôi nói, không phải con vứt. Mẹ nói, không phải con vứt thì con không thể tiện tay nhặt bỏ vào thùng rác sao? Vô giáo dục!

Nhưng trước khi mẹ chất vấn tôi, tôi không hề biết phía sau tôi có chiếc vỏ bánh bao ấy.

Vẫn là lúc 9 tuổi, bởi vì anh trai đem chiếc đĩa ướt để trên quyển nhật ký in hoa tôi thích nhất, làm ướt nó. Tôi và anh trai tranh cãi.

Mẹ nói, một quyển nhật kí thì làm sao! Đồ của chính mình để lung tung không dọn dẹp, hỏng rồi thì là chuyện rất bình thường!

Sự thật là tôi ở đó làm bài tập, mẹ bắt tôi lập tức phụ bà ấy nhặt rau, đừng có mà thôi lôi.

Có lẽ có người sẽ hỏi tôi tại sao không giải thích? Tôi giải thích rồi, tôi nói là tôi không làm, nói với họ là tôi không biết, nói với họ bởi vì tôi …., và khi tôi chưa nói được hết một câu, bố mẹ tôi sẽ đề ra thứ bậc: Con đừng có nhiều lời nữa/ Con đám chống đối tôi bố, me sao?

Năm 12 tuổi, một bạn nữ có mối quan hệ rất tốt với tôi bị bắt nạt, lúc đó tôi giúp cô ấy đi tìm chủ nhiệm (là cô ta cầu xin tôi giúp đỡ, tôi đề nghị cô ta cũng đã đồng ý), đồng thời chủ nhiệmcũng là bạn tốt của mẹ tôi, giải quyết xong việc rồi. Không bao lâu, toàn thế giới đều biết tôi là người sự liên quan, bài trừ tôi.

Nhưng thực sự, ngoài trừ việc này, chủ nhiệm không hề đặc biệt quan tâm tôi.

Năm tôi 13 tuổi, bởi vì ba mẹ tôi mãi không mua xe đạp cho tôi, ở trong nhà cũng không có một chiếc xe đạp nào cả, vì thế tôi mãi chẳng biết chạy xe đạp, lúc tan học chỉ có thể đứng lặng lẽ đợi bố mẹ tan ca đón tôi.

Có một hôm, tôi đợi đúng hai tiếng đồng hồ, trời tối sập. Khoảnh khắc lúc đó chẳng biết vì sao tôi cảm thấy đây là khảo nghiệm đối với tôi, là một bước lớn giúp tôi tiến bộ, tôi quyết định đi bộ về nhà.

Lần đầu tiên, một minh tôi thành công đi bộ hết nửa tiếng đồng hồ về nhà.

Về đến nhà, tôi bị bố mẹ chửi một trận, họ cảm thấy tôi không đứng im một chỗ đợi họ, làm họ hoảng hốt tìm kiếm rất lâu. Tôi xin lỗi, đồng thời vì mẹ không quên mất tôi mà hạnh phúc.

Nhưng mà ngày thứ hai em trai xin lỗi tôi, nói là nó bắt mẹ nhất định phải dẫn nó đi ăn gà rán mới làm cho mẹ quên mất việc đón tôi. Về nhà ông nội hỏi, bọn họ mới nghĩ đến còn có tôi.

Thì ra, tôi vẫn là bị lãng quên.

Năm tôi 15 tuổi, bạn của tôi thất tình, khóc đến sưng đỏ cả mắt, điên cuồng mắng nhiết tra nam.

Vì để an ủi cô ấy, tôi nói với cô ấy thế giới này rất rộng lớn còn rất nhiều người tốt, nói cô ấy hãy nhìn thoáng hơn một chút, cùng cô ấy mắng chửi tra nam. Cô ấy nói với tôi cô ấy dễ chịu hơn rất nhiều. Hai tuần sau đó, cô ta tái hợp rồi.

Sau đó tôi trở thành người xấu chia rẽ bọn họ.

Sau đó họ lại tiếp tục chia tay, với tôi khóc la. Tôi nói, đừng buồn nữa, đều đã qua rồi. Sau đó bên cô ấy xem cô ta rơi nước mắt.

Năm 16 tuổi, mẹ nói với tôi phải nói nhiều một chút về chuyện trường lớp, tôi cái gì cũng không nói, mẹ tôi không yên tâm.

Thế là tôi ngày ngày với mẹ nói về thầy cô bạn bè câu lạc bộ học tập. Khi bắt đầu mọi thứ đều rất tốt, mẹ tôi chăm chú nghe tôi nói. Không bao lâu, mẹ tôi nói tôi không nên suốt ngày với những người bạn xấu, nói câu lạc bộ của tôi vô ích chả bằng học tập, nói với tôi không cần suốt ngày nghĩ những chuyện không thực tế.

Thực sự tôi có nghiêm túc học tập, cũng nghiêm túc làm quen với mọi người, học tập vì mọi người. Nhưng mẹ tôi nói, việc đó gọi là chơi.

Sau đó mẹ nói với tôi dạo gần đây như thế nào rồi.

Tôi nói, không có chuyện gì, thì là cứ học tập vậy thôi.

Mẹ nói, con không nên suốt chuyện gì chẳng nói với mẹ.

Tôi nói, không có, con chỉ mãi học mà.

Năm tôi 18 tuổi, tôi thi đỗ vào trường thuộc chuyên.

Chủ nhiệm nói với chúng tôi cần đem theo vài tấm ảnh nhỏ không cùng màu sắc.

Tôi nói với mẹ rồi, và đem những tấm ảnh cấp ba cho mẹ tôi.

Mẹ nói, mấy tấm hình này không đẹp, phải chụp mới.

Tôi nghĩ mãi mấy ngày nay thức đêm nhiều, sắc mặt không được tốt, nói có thể qua vài ngày nữa không?

Mẹ tôi nói, chẳng lẽ con còn muốn bố mẹ phải sắp xếp thời gian theo con sao, con suốt ngày không phải chơi điện thoại (xem tin tức trên vòng bạn bè nhà trường) thì là chơi máy tính ( xem điều kiện tiên quyết khi học đại học), còn phải cần bố mẹ sắp xếp theo thời gian của con sao?

Tôi nói, ngày mai được không, ngày mốt cũng được, trễ một chút, bố mẹ có thời gian rảnh rồi đi cũng được? Hoặc là tự con đi?

Bố tôi: Con tự đi? Con biết cái gì? Con cái gì cũng không biết, lại còn muốn tự mình đi?

Tôi nói, chỉ là chụp vài tấm ảnh thôi, không có gì khó, hôm nay con thực sự không muốn đi (bạn xem sắc khí của tôi … câu nói này còn chưa thành lời)

Bố nói, người ta đều nói người học thức càng cao càng phản động, bố xem con chính là như thế! Đỗ được một trường thì làm sao, đỗ được một trường thì giỏi lắm rồi sao? Bố là bố của con! Bố muốn con như thế nào thì con phải như thế đấy! Bây giờ lập tực đi!

Đề mục nhắc đến chuyện này, tôi mới phát hiện bản thân đã trải qua nhiều chuyện đến vậy. Tôi cứ tưởng bản thân đã quên hết rồi, nhưng thực ra những chuyện này khiến tôi cảm thấy như mới xảy ra vài ngày trước thôi.

Tại sao tôi lại im lặng, tôi cảm thấy mỗi lần trầm lặng đều là một loại thất vọng?

Chúng ta cho rằng ngôn ngữ cho chúng ta sức mạnh, cho nên chúng ta lên tiếng, khi chúng ta phát hiện ngôn ngữ không chỉ không thể cho chúng ta sức mạnh mà còn lần này đến lần khác khiến chúng ta tổn thương, cho nên chúng ta chọn trầm lặng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *