Anh ‘đại thúc’ khiến tôi rung động từ thuở nhỏ… (Phần 3)

Anh dẫn tôi đến khách sạn nơi anh đang ở, đặt một phòng với cái giá mà tôi không thể ở nổi. Anh để tôi cất đồ đạc xong thì mang tôi đi ăn cơm. Anh chọn một quán ăn đơn giản, hai chúng tôi ngồi đối diện nhau. Mấy lời tỏ tình đã chuẩn bị lúc trước, bây giờ đã quên sạch sẽ. Cuối cùng là anh chủ động mở lời trước. Anh nói sáng mai anh bận việc, sau đó thì rảnh, đến lúc nếu tôi muốn đi đâu thì dẫn tôi đi đó thăm thú. Điều đáng nhắc đến là, sau bữa ăn, anh không hề giành tính tiền với tôi, sau này tôi có hỏi anh, mặc dù là tôi nói sẽ mời, nhưng với một giám đốc như anh thì không phải nên thể hiện một chút hay sao. Anh trả lời, ban đầu thì anh đã suy nghĩ đến vấn đề này rồi, vì thế nên mới dẫn tôi đi cái quán ăn bình thường một chút, ăn uống đơn giản, không tốn nhiều tiền. Anh bảo, để tôi mời bữa ăn này, sau đó nếu anh có bỏ tiền dẫn tôi đi chơi thăm thú này nọ, đến lúc đó thì tôi mới không cảm thấy ngại. Tôi hỏi tiếp, “Vậy nếu như em mê tiền thì sao, lúc đó em sẽ nghĩ anh keo kiệt, bủn xỉn. Anh chỉ nói một câu: “Em không phải”.

Anh rất giữ lời hứa, ngoại trừ buổi sáng ngày 1.5 anh bận việc thì thời gian còn lại anh đều đi chơi với tôi. Anh hình như rất quen thuộc Thượng Hải, địa điểm và nhà ăn đều rất ok. Người đông thì nguy hiểm cũng nhiều, những nơi cần phải xếp hàng thì anh đều ở cạnh tôi, luôn lịch sự nói lời cảm ơn với nhân viên dịch vụ, không hề có thái độ hơn thua lấn lướt nào. Haizz, cả đầu tôi thầm nghĩ làm sao mới được một người như vậy yêu thương đây.

Đến ngày cuối cùng, tôi vẫn chưa thể nói ra được câu tỏ tình. Qua mấy ngày tiếp xúc, tôi càng khẳng định hơn sự yêu thích của tôi với anh, nhưng cũng sợ, sợ anh sẽ từ chối, vì những ngày cùng đi chơi vừa qua, anh đều rất khách sáo, không hề có hành động nào vượt quá hơn cả. Cũng có thể nói, chỉ giống như một người chú dắt theo đứa cháu đi chơi mà thôi. Chưa kể là anh luôn gọi tôi là “Bạn nhỏ”, tôi còn tưởng là chắc anh đã coi tôi như đứa cháu trong nhà rồi. Tôi trải qua ngày cuối cùng ấy trong sự lo lắng, buồn rầu. Đến lúc ăn trưa, anh phát hiện tôi có chút mất tinh thần, hỏi tôi bị sao thế, có phải là anh làm gì khiến tôi không vui hay không, nói cho anh thì anh sẽ tìm cách bù lỗi. Tôi ngước đầu nhìn anh một lúc, hạ quyết tâm lời nói thốt ra cửa miệng, “Em thích anh, chúng ta yêu đương được không?” Sau đó, tôi thấy anh nhìn tôi với biểu cảm phức tạp. Tôi liền giải thích, “Anh không thích cũng không sao, em chỉ là muốn nói với anh chuyện này thôi. Em ăn no rồi, em phải về thu xếp đồ đạc.” Sau đó tôi đứng lên, muốn chạy đi. Chưa nói đến việc anh có đồng ý hay không, nhưng là tôi lúc đó căng thẳng đến sắp khóc luôn, phải chạy đi thôi.

Sau đó, anh đứng lên, kéo tôi lại, bảo tôi đợi. Anh nói rất nhiều, cũng giống như mỗi lần anh giải thích cho tôi một vấn đề gì đó vậy.

Anh nói, đầu tiên chúng tôi cách biệt tuổi tác quá lớn, có thể tương lai sẽ phát sinh nhiều vấn đề bất tương đồng. Anh bảo, công việc của anh hiện tại rất bận, có thể không có thời gian để ở bên cạnh tôi. Nếu tôi lúc nào cũng thích dính bên người anh thì anh không có cách nào để đáp ứng được, nhưng anh sẽ dành thời gian để bên tôi. Anh bảo, tính chất công việc khiến anh tiếp xúc rất nhiều người, người khác phái là không thể trách khỏi, giao tiếp là chuyện nên có, nhưng vẫn luôn có khoảng cách nhất định. Anh nói, anh có yêu đương mấy lần rồi, nhưng chưa hề yêu đứa con gái nhỏ đơn thuần như tôi. Người đàn ông 30 tuổi khi yêu đương sẽ khác với người 20 tuổi. Anh nói xong thì hỏi tôi, “Em thấy thế nào, có còn muốn ở bên anh nữa không?”

Đúng thế, vẫn là phong cách hành xử nói chuyện đó, anh phân tích mặt tốt xấu và bảo tôi chọn lựa.

Suy nghĩ của tôi lúc đó rất đơn giản, tôi không thích lúc nào cũng dính dính bên cạnh người khác, tôi cũng không phải nổi giận vô cớ, một người đàn ông có tiền mà chưa yêu lần nào tôi mới không tin, nên những gì anh nói đối với tôi không có vấn đề gì cả. Sau đó, hai đứa xác định quan hệ.

Sau đó, anh đưa tôi ra trạm tàu. Trước lúc lên tàu, tôi hỏi anh, “Em có thể ôm anh không?”. Ngay sau đó, anh liền vòng tay ôm lấy tôi, ôm nhẹ nhàng thôi, sờ sờ đầu tôi. Tôi như là đang mơ vậy, nhưng thật sự là chúng tôi đã ở bên nhau rồi.

Thời gian yêu đương ban đầu cũng không khác lúc trước là mấy, anh đi làm, tôi đi học, tôi kể anh nghe mấy chuyện thường ngày, anh rảnh thì sẽ trả lời cho tôi. Lúc từ Thượng Hải trở về, anh đến trường dẫn tôi đi ăn cơm, sau đó lại chở tôi về lại trường. Sau đó anh lại đi công tác, rồi trở về, mang tôi đi chơi. Cứ thế…

Ngày cuối tuần anh rảnh, không đi công tác, anh sẽ đưa tôi về nhà, anh sống một mình, đồ đạc trong nhà được bố trí gọn gàng, ngăn nắp. Anh bận, tôi nấu cơm cho anh. Anh hết bận, sẽ cùng chơi với tôi.

Mẹ tôi sau này cũng biết được tôi đang yêu, bà cũng không hỏi gì nhiều, chỉ dặn dò bảo tôi con gái phải biết giữ lấy mình, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên.

Nụ hôn đầu của chúng tôi là sau khi anh đi một chuyến công tác thật dài trở về, anh dẫn tôi đi ăn cơm. Vì đã lâu không được gặp mặt, trên xe tôi cứ nói luyên thuyên mãi thôi, xuống xe lại nói tiếp. Vốn là vừa nắm tay vừa đi, đột nhiên anh dừng lại, tôi quay đầu hỏi anh sao thế. Anh hỏi, “Anh có thể hôn em không?” Ừm, anh còn hỏi ý kiến tôi nữa chứ. Tôi xấu hổ gật gật đầu, sau đó lại liên tục lắc đầu, không được đâu vì nhiều người quá. Tôi còn chưa phản ứng lại thì anh đã kéo người cúi xuống rồi. Hơi thở anh bao trùm cả khoang miệng của tôi, môi mềm mềm, râu cứng cứng. Sau nụ hôn đó, cả một đường tôi không dám mở miệng nói gì luôn. Sau đó, tôi nhắn wechat hỏi anh, lúc đó có phải là để tôi mau ngậm miệng lại nên mới hôn tôi không. Anh nói, “Không phải, chỉ cảm thấy em quá đáng yêu, nói nói cười cười, động nhân tâm.”

Sau khi ở bên nhau, tôi có nói anh nghe chuyện hai đứa gặp lúc nhỏ, tôi còn nói là hai đứa duyên tiền định các kiểu. Sau đó, anh nói là anh không có bất kì ấn tượng gì cả, thậm chí còn hỏi tôi có nhận nhầm người không. Sau khi xác nhận với anh rằng không nhầm lẫn thì anh có nói là chắc lúc nhỏ trí nhớ tốt, mấy đoạn kí ức đó có thể nhớ rõ được. Thời gian đó anh đã lớn nên sự tình cũng không nhớ gì cả.

Rồi số lần về nhà anh nhiều hơn, và chuyện gì nên làm cũng đã làm. Anh cũng không quên hỏi tôi “Có được không?”, tôi tin nếu lúc đó tôi từ chối thì anh cũng không thể làm gì được. Vả lại, lúc đó tôi tò mò là phần nhiều, hơn nữa còn là anh nữa. Nói cho cùng là tình yêu xâm chiếm đại não, liền để những lời dặn dò của mẹ ra sau.

Tôi phát hiện, tôi dần dần thích dính lấy anh. Thời gian đó tôi đang năm 5 đại học rồi, chỉ cần đợi kết quả thi và chuẩn bị đồ án tốt nghiệp, khá là rảnh rỗi. Nhưng dịp cuối năm, anh lại rất bận. Hai đứa nửa tháng cả tháng mới gặp nhau một lần, rồi chỉ cùng ngủ cùng ăn một bữa thôi. Đón năm mới, hai đứa vẫn chưa đến mức ra mắt gia đình nên cũng chỉ liên hệ qua wechat. Một lần anh dẫn tôi đi tiệc cùng bạn bè, ai ai cũng hơn 30 cả rồi, nhiều ánh mắt thăm dò tôi, mặc dù anh bảo vệ tôi, bảo họ đừng làm tôi sợ. nhưng tôi chỉ cảm thấy không cách nào hòa nhập được.

Qua năm mới, anh lại càng bận rộn. Hai đứa phải rất rất lâu mới được gặp mặt, đến lần đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau. Không biết có phải con gái đều như thế hay không, lúc yêu đương thì luôn hi vọng thời gian dành cho cả hai, cùng xem tập phim hay nắm tay nhau đi dạo cũng được. Nhưng mỗi lần gặp mặt hiếm hoi của chúng tôi chỉ là cùng ăn bữa cơm, lên giường ấy ấy, rồi anh lại đi mất. Lần đó tôi không cho anh động vào tôi, tôi nói không biết lúc nào tôi cảm giác như đã trở thành công cụ để thỏa mãn của anh mà thôi, tôi trách anh gặp mặt đã ít và không dành lấy thời gian bên tôi. Hôm đó, anh không động vào tôi, dẫn tôi đi ăn, nắm tay tôi ngồi rất lâu. Sau đó đưa tôi trở về, rồi mới nhắn tin cho tôi nói, trước giờ anh chưa từng nghĩ tới, anh nói anh rất thích tôi nên mới muốn tôi, anh nói anh thực sự xin lỗi vì anh rất bận, dành cho tôi quá ít thời gian. Anh bảo lúc đó anh không giải thích là vì biết tôi đang giận đùng đùng, nói tôi cũng chẳng hiểu được. Và rồi tôi cũng không tìm được lí do nào khác để trách anh. Bình tĩnh trở lại thì tôi cũng xin lỗi anh một tiếng, mấy lời tôi nói cũng tổn thương dữ lắm, vả lại tôi còn thích anh nhiều mà.

Sau, tôi bận đồ án tốt nghiệp, cả một tháng trời liên lạc không được bao nhiêu. Lúc đó, tôi mới ý thức được, trước giờ tôi luôn là người chủ động câu chuyện, anh có thể nói hiểu được toàn bộ cuộc sống của tôi, nhưng tôi chưa hiểu được gì nhiều về anh cả, chắc có thể do anh quá bận. Tôi bận tốt nghiệp, không còn tìm anh nhiều nữa, rồi gần như hai đứa như thế mất liên lạc luôn vậy. Sau đó tôi lại sợ mất sợ còn, gặp mặt thì muốn lật điện thoại của anh xem, muốn tìm hiểu cuộc gọi của anh, muốn biết về gia đình anh, muốn hiều thêm về cuộc sống của anh.

Rồi dần dần, tôi phát hiện ra một nửa con người khác của anh.

Anh ôn hòa, dịu dàng, là vì anh đã biết cách hòa nhập vào xã hội từ rất sớm. Anh không chỉ hiểu riêng mình tôi, còn hiểu cả những khách hàng của anh, thế thì hiểu được tôi có gì là khác nhau, có gì là đặc biệt.

Anh biết chỗ nào chơi vui, chỗ nào ăn ngon, là vì anh đã dẫn khách đi qua hết rồi.

Anh hiểu sở thích của tôi, hiểu tính khí của tôi, là vì anh đã từng cái tuổi này rồi, đã tiếp xúc với biết bao người phụ nữ.

Anh có thể không để ý đến tôi một thời gian thật lâu, không phải là vì anh đợi tôi đến tìm anh, mà là tình yêu chỉ chiếm một phần nhỏ trong cuộc sống của anh mà thôi.

Và tôi cũng phải hiểu và chấp nhận, anh có thể sống cùng tôi cả đời sau, nhưng tiền đề là tôi phải chấp nhận tất cả những cái trên, và ai lại từ chối cô bé đáng yêu nhỏ nhắn đưa đến tận cửa như tôi chứ. Tất cả mọi chuyện, từ ban đầu anh đã nói rõ rồi, nên tôi không có tư cách để phản bác lại, dù gì thì anh cũng chẳng ngoại tình, không hề lừa gạt tôi.

Suy nghĩ thật lâu, tôi vẫn là nói lời chia tay với anh. Anh có nuối tiếc, nhưng cũng không hề cưỡng cầu. Tôi thích cách anh trưởng thành chín chắn, thích sự hiểu biết của anh. Nhưng có thể tôi là người thích được đôi bên cùng nói cùng cười, buồn chán thì cùng nhau than vãn khóc lóc. Vả lại, thế giới của anh và tôi khác nhau. Tôi tin là anh cũng từng có thích tôi, nhưng với một người từng trải và bận bịu như anh thì yêu đương với tôi dường như chỉ là “cưỡi ngựa xem hoa”. Nếu lúc đó không phải là tôi, là cô gái khác, nhưng chỉ cần hợp thì anh cũng có thể chấp nhận yêu đương. Nhưng tôi thì khác, lúc đó, người tôi cần, chỉ duy nhất mình anh mà thôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *