Khi nào các “sen” cảm thấy “boss” cũng rất yêu thương mình?

Tôn Thần Thần chào cả nhà yêu đi con, tôi là mẹ ruột của Tôn Thần Thần~

Chú bé Thần Thần ngốc nghếch nhà tôi, hồi tối này nè làm tôi cảm động rớt nước mắt luôn…

Tối hôm nay tôi và chồng tôi cùng nhau dắt “ẻm” đi tản bộ, chồng tôi đi một hồi thì mệt rồi, nên thuê chiếc xe đạp sẵn tiện cho “ẻm” chạy bộ luôn, bản thân tôi thì đi dạo tàn tàn phía sau, chưa được một lúc sau, một người một chó đã quay trở lại rồi… Em chó nhà tôi từ xa tít mù khơi đã chạy như bay xông đến chỗ tôi, vừa thấy tôi đã phóng mạnh bổ nhào lên người tôi.

Tôi mới hỏi chồng tôi: Sao hôm nay mới chạy một chút đã quay trở lại rồi?

Chồng tôi mới nói: Con cưng của em ấy, mới chạy được một lát đã ngoảnh đầu tìm em, chạy chưa được bao xa đã không thèm chạy nữa, anh dùng hết sức lực bú sữa kéo nó quay lại chạy tiếp, thì mặt nó ỉu xìu như bánh bao chiều… dùng cái bản mặt cực kỳ tủi thân nhìn anh, giống như là đang hỏi anh: “Tại sao không đợi má mi, có phải là không cần má mi nữa rồi không?…”, anh nói gì nó cũng không thèm chạy nữa… Anh vừa nói vậy quay về tìm má mi đi, thì nó chạy như điên quay về tìm em á…

Mẹ ơi… Tôi suýt chút nữa là cảm động rớt nước mắt ở ngoài đường ngoài xá luôn rồi…

Bé bi nhà tôi 2 tuổi rồi… Cuối cùng cũng đã lớn khôn thành bé bi ngoan ngoãn hiểu chuyện rồi…

Buổi tối, tôi hôn ẻm chụt chụt mấy cái liền! Bây giờ thì phải ôm bé bi ngủ thôi~~

Tôi lại bổ sung thêm một số chuyện gần đây

Chú bé Thần Thần không biết gần đây có phải là ăn nhầm đường hay không~ cứ như là sắp biến thành thiên sứ nhỏ luôn~

Tối hôm qua tôi ở trong nhà vệ sinh (xấu hổ…) bấm điện thoại lâu hơn bình thường một chút, bé Thần chắc là sợ tôi buồn chán… nên mang hết đồ chơi của ẻm đến cho tôi chơi, người mẹ ruột này cảm động muốn rớt nước mắt!!

Lần đầu tiên ẻm mang vô một món đồ chơi~

Hai phút sau lại mang món đồ chơi thứ hai vô~

Ỏ…. Tôi muốn tan chảy luôn rồi…

#2 [18839 likes] Amethyst HY

Trong một lần va chạm giao thông bố tôi bị người ta “đục nước béo cò”, đối phương vừa mở mồm đã đòi ba tôi đền 2000 tệ (~7 triệu), cún nhà tôi ngồi ghế sau đi đường cẩu quyền ấn mở cửa kính xe thò đầu ra ngoài (bố tôi đã thắt dây an toàn cho ẻm rồi nên ẻm không thể nào nhảy ra khỏi cửa sổ xe được)

Dọa tên kia sợ mất hồn bỏ của chạy lấy người…

Thật ra cún nhà tôi bảo vệ chủ như vậy cũng không phải là lần đầu, có lần ẻm đang chơi đùa ở một bãi cỏ đằng xa xa, trông thấy một con chó lớn đang đến gần bố tôi, ẻm liền nhanh chóng chạy ngược trở về chắn trước mặt bố tôi.

Kỳ thật tôi vẫn luôn cảm thấy ẻm cực kỳ cực kỳ cực kỳ yêu thương chúng tôi~ Một nhà bốn người chúng tôi bao gồm bố, mẹ, tôi và đứa em út lông lá này.

#3 [15727 likes] (Khoai lang)

Ừm… Vừa mới đây thôi, tôi đã khóc một trận tơi bời vì boss già đã mười tuổi nhà tôi.

Tôi nước mắt nước mũi lòng thòng hỏi ẻm: Sao dạo này em không thèm để ý đến chị nữa?? – tôi làm quá đến mức mẹ tôi chả hiểu kiểu gì

Tôi thật sự rất là não lòng, hai đứa tôi từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, đối với một đứa là con một trong nhà không có anh chị em như tôi, thật lòng tôi đã xem ẻm như là em gái ruột của mình.

Hai hôm trước tôi dẫn ẻm đến bệnh viện thú y để khám bệnh (vì dạo này ẻm cứ hay bị ngứa), sợ em ấy không chịu yên nên cứ một mực ôm chặt ẻm.

Bác gái ở bên cạnh hỏi tôi: Bé cún này trông có vẻ như đang bị bệnh ngoài da, cháu không sợ bị nó lây hả?

Tôi: Em ấy là do cháu một tay nuôi lớn, cháu không sợ.

Bác gái này nghe vậy chỉ biết lắc đầu.

Tôi không hiểu một con chó đối với người khác thì có ý nghĩa gì, nhưng đối với tôi mà nói em ấy là đại diện cho cả tuổi thơ của tôi, kể cả những niềm vui cũng như nỗi buồn của tôi, những bí mật tôi không thể nói với người khác em ấy đều biết. Hồi còn nhỏ nhát gan mỗi lần ở nhà một mình đều rất sợ, nhưng từ khi em ấy về với gia đình tôi thì tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Vì dạo này em ấy bị bệnh ngoài da cần phải thoa thuốc, ẻm không chịu nên đôi khi tôi phải nhân lúc ẻm ngủ mê mang mới thoa thuốc cho ẻm được, vì vậy gần đây tâm lý đề phòng của ẻm rất mạnh, rất không tin tưởng tôi. Lại vì tuổi tác ẻm đã cao thích ngủ hơn thích vận động, nên tôi gọi mãi em ấy cũng rất hờ hững lạnh lùng.

Nói chung là

Em ấy nhất định là hết thương tôi rồi, nhất định là ghét bỏ tôi rồi, em ấy không thèm chơi với tôi nữa rồi.

Nhưng

Khi tôi khóc lóc thê lương đóng cửa phòng chuẩn bị đi ngủ quên sầu, đang ngồi trên giường thả hồn phiêu bồng

Thì cửa bỗng nhiên mở ra, em ấy len lẻn vào.

Ẻm ngó tôi một cái, tôi xoa xoa đầu ẻm thì ẻm nằm lăn quay ra.

Một lát sau em ấy ngồi dậy cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, sau đó ngoảnh lại nhìn tôi, lại ngó xuống mặt đất bên cạnh ẻm, tôi lập tức hiểu ý của ẻm.

Tôi mang ổ của em ấy vào phòng (๑•̀ㅂ•́)√

Sau đó bỗng nhiên tôi nhớ ra, trước kia mẹ tôi có kể với tôi, sau khi tôi đi học xa, mỗi tối em ấy đều loanh quanh trong phòng tôi, nhảy lên giường xem có ai không, sau đó nằm một hồi rồi mới chịu đi, cứ như vậy cho đến khi mẹ tôi khóa chặt cửa phòng tôi lại ẻm không vào được nữa thì ẻm mới bỏ thói quen này.

(Thật xin lỗi tôi là sinh viên Đại học lớn tướng như vậy rồi còn khóc lóc thê thảm thật là mất mặt quá đi huhuhuhu)

Giờ phút này tôi mới cảm nhận được em ấy thật sự rất yêu thương tôi.

#4 [17083 likes] (Xí Sở Trưởng Phong Lưu Phóng Khoáng)

Bé Duyên nhà tôi, một cô cún vừa tròn ba tuổi vào mùa hè này.

Năm 2016 thời điểm bệnh trầm cảm của tôi phát tác đến mức trầm trọng nhất, cả ngày dường như đều bị đóng đinh trên giường, cả đêm mất ngủ, cả cơ thể đều run rẩy, không có sức để nhúc nhích, không ăn nổi cơm, ăn vào thì buồn nôn và nôn mửa liên tục, thậm chí tôi dần dần không còn cảm nhận được những cảm xúc của người sống nữa rồi.

Hồi đó bé Duyên nhỏ vừa đến nhà tôi, chỉ là một bé cún con còn chưa được ba tháng tuổi, thức ăn chủ yếu vẫn là hạt mềm cho chó pha với sữa dê thành hỗn hợp mềm.

Tôi thực sự không thể rời nổi khỏi giường, nhưng trong khoảng thời gian khổ sở nhất, ba mẹ luôn ở bên cạnh cổ vũ tôi, khuyến khích tôi thử cho bé Duyên ăn.

Cho dù tôi có khó chịu đến đâu, cũng không thể bỏ đói bé cún con vừa mới rời xa ba mẹ chưa được mấy ngày. Vì vậy tôi uống vội một cốc nước đường để làm dịu bao tử, ép bản thân phải rời giường. Mỗi ngày hai lần, đun nước pha sữa trộn thức ăn cho bé Duyên.

Mỗi lần tôi vùi mặt vào chiếc bụng nhỏ ấm áp của bé Duyên, để cho bàn chân nhỏ êm ái mềm mại của ẻm cọ cọ trên mặt tôi, để chiếc lưỡi nhỏ ấm nóng của ẻm liếm liếm trên trán tôi, lúc này tôi mới cảm nhận được hương vị cuộc sống đã đánh mất lâu nay.

Em bé này vừa tinh nghịch, vừa thông minh, dường như luôn có nguồn năng lượng vô tận.

Đối với tôi mà nói, em ấy giống như một mầm xanh mơn mởn chợt nảy mầm trên trên cánh đồng lúa hoang khô cằn và bạc màu.

Đối với tôi

Bé Duyên = sức sống = hy vọng

Em bé này một lòng hết mực tin tưởng vào tôi, chẳng biết mệt mỏi dụ tôi cùng chơi với ẻm, thích chui vào ổ chăn của tôi, nhẹ nhàng ngậm ngón tay của tôi mà ngủ say sưa. Dính tôi đến mức chỉ sợ chỉ cần tôi rời xa ẻm mấy phút thôi, lúc tôi về ẻm nhất định sẽ bổ nhào về phía tôi liếm liếm mặt tôi như muốn dùng nước miếng của ẻm rửa mặt cho tôi vậy.

Em ấy từ trước đến giờ đều chưa từng ghét bỏ nguồn năng lượng tiêu cực trong người tôi, luôn luôn nhiệt tình và không bao giờ bỏ mặc tôi, sẽ không suốt ngày càm ràm khuyên răng tôi phải nghĩ thoáng một chút, cũng sẽ không suốt ngày dè bỉu tôi là một kẻ vô dụng. Em ấy bao dung cho tất cả những khuyết điểm của tôi, thậm chí hết sức chân thành đối xử với tôi như một người bạn thân thiết khắng khít.

Có lẽ em ấy không bao giờ hiểu được cái gì gọi là yêu, nhưng từ khi tôi được sinh ra đến nay, lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được sự quấn quýt và tin tưởng tuyệt đối vô điều kiện như vậy.

Nhờ có sự chăm sóc chu đáo của ba mẹ tôi, sự kiên cường chiến đấu của thuốc thang trong người tôi cùng với sự giúp đỡ của bác sĩ cố vấn, bệnh tình của tôi vậy mà chỉ trong nửa năm đã dần dần có chuyển biến tốt.

Bác sĩ phụ trách thẳng thắng nói với tôi, khi ông ấy chẩn đoán sơ bộ, tiên lượng bệnh tình của tôi tương đối xấu, nhưng lại không ngờ chỉ trong vòng nửa năm đã có thể khôi phục trạng thái tốt như vậy, ông ấy ngạc nhiên vô cùng.

Dĩ nhiên tôi biết rõ nguyên nhân là gì, ngoại trừ công việc trị liệu và tình thương của ba mẹ, trên thế gian này, còn có một anh hùng nhỏ bé đáng yêu chỉ thuộc về riêng tôi.

Tôi không dám mặt dày nói chắc rằng là em ấy rất yêu tôi, nhưng tôi hết sức rõ ràng, thời gian tôi mải mê chơi cùng với ẻm. Em ấy luôn khiến tôi cảm nhận được trên thế gian vẫn luôn có người cần tôi, có lẽ tôi cũng có thể mang lại nguồn hạnh phúc vui vẻ đến cho người khác.

Em ấy từ từ đưa tôi ra khỏi thế giới đen tối tràn đầy đau khổ trước kia. Dành cho tôi sự bảo vệ dịu dàng và vững chắc nhất. Cho dù một ngày nào đó căn bệnh này quay trở lại, tôi nghĩ tôi vẫn có thể dựa vào sự dũng cảm và ấm áp em ấy mang lại cho tôi, cùng người thân và em ấy đấu tranh đến cùng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *