BẠN ĐÃ TỪ BIỆT “NGƯỜI CŨ” NHƯ THẾ NÀO?

1. Đêm đó anh uống rất nhiều rượu, chừng 2h sáng mới về nhà. Tôi như thường lệ rửa mặt mũi, chân tay, thay quần áo cho anh, dìu anh lên giường.

Mới nằm xuống một lát thì bụng đau dữ dội, bèn tính vào nhà vệ sinh. Bước xuống giường thì thấy điện thoại anh đang sáng, khắp màn hình đều là tim bay. Tôi cầm lên xem thử, là cuộc trò chuyện tán tỉnh của anh với một người khác, hơn nữa anh còn mập mờ với nhiều người cùng một lúc. Tôi phát run mà xem hết nhật ký trò chuyện của anh, lần đầu biết được cảm giác đau lòng là như thế nào.

Ừm, là một ông vua biển cả, đang đánh bắt rất nhiều cá.

Anh quay sang và nhìn thấy, lập tức bật qua giành lại điện thoại. Tôi đưa cho anh, tiếp tục đi vào nhà vệ sinh, rồi quay về nằm lên giường như thường. Anh bắt đầu giải thích, bắt đầu kể khổ. Tôi chẳng nghe rõ anh nói gì, chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, cơn lạnh trước giờ chưa từng có. Tôi đáp một câu: Ngày mai còn phải đi làm, anh đi ngủ sớm đi, rồi không nói gì nữa. Anh quay qua muốn ôm tôi, tôi đẩy ra, bảo anh đừng chạm vào tôi. Anh không chịu, sống chết đòi ôm tôi. Tôi chẳng động nữa, để mặc anh ôm, lặng lẽ nói lời chia tay với anh trong lòng.

Đợi anh ngủ rồi, tôi âm thầm dậy thu dọn hành lý. Thu xếp ổn thỏa rồi, tôi ngôi trên sofa chờ trời sáng. Một đêm này trôi qua thật chậm.

Buổi sáng tôi vẫn như thường lệ, làm bữa sáng gọi anh dậy ăn. Anh thức dậy bước ra phòng khách, thấy vali đã thu dọn của tôi, bèn hỏi tôi định đi đâu. Tôi không trả lời anh. Chúng tôi ăn xong bữa sáng, tôi bắt tay vào dọn dẹp, xử lý rác, lau hết trong ngoài nhà một lần.

Trong khoảng thời gian đó anh vẫn một mực níu kéo, giải thích với tôi, mong tôi tha thứ. Hình như anh nói rằng mình và các cô gái kia chỉ là quan hệ công việc, chưa xảy ra bất cứ chuyện gì. Tôi cười bảo: “Em thành toàn cho anh”. Cả quá trình tôi đều không rơi một giọt lệ, thật tốt.

Đóng gói hành lý, dọn dẹp vệ sinh xong, không có từ biệt.

Cứ vậy mà đi thôi.

Một “tôi” trong mắt ngập tràn hình bóng anh, vào đêm hôm ấy, đã không còn nữa rồi. Lời từ biệt chân chính có lẽ là vô thanh vô tức vậy đi?

2. Kể cho các bạn nghe một câu chuyện xảy ra không lâu sau khi chúng tôi chia tay.

Hồi mới ra ngoài thực tập ấy, có một ngày bồi rượu các sếp. Uống có hơi quá chén, đầu óc ngà ngà say. Đồng nghiệp muốn đưa tôi về, nhưng lại không biết nơi tôi ở.

Lúc đó tôi đã nảy ra một ý nghĩ, để đồng nghiệp gọi cho em tới đón tôi.

Không lâu sau đó em thực sự đã tới. Tôi lén hé mắt nhìn em. Bắc Kinh tiết trời tháng 11, em mặc một thân đồ ngủ, đôi mắt vẫn còn nét ngái ngủ chưa dứt. Khi em lại gần đỡ, tôi lén nhìn những giọt mồ hôi trên mặt em. Rõ ràng là trời đang rất lạnh, nhưng em lại chạy tới mức người đấy mồ hôi.

Cô gái mỏng manh ấy, loạng choạng dìu tôi vào lền đường, rồi gọi xe đưa tôi về.

Tôi cứ tựa đầu vào em như vậy, như thể trở về thuở chúng tôi còn chưa chia tay.

Em đưa tôi về nơi tôi ở, tra chìa khóa, rửa mặt, thay quần áo, giặt quần áo. Thật ra tôi đều có thể cảm nhận được, tôi chưa uống tới mức chẳng biết trời trăng mây gió gì, nhưng em không biết điều đó.

Đêm ấy trong căn phòng thuê nhỏ bé chật hẹp, em vừa giặt quần áo vừa khóc.

Tôi biết vì sao em khóc, em cho rằng tôi không chăm sóc tốt bản thân mình. Khoảng khắc ấy, tôi ngỡ rằng chúng tôi chưa hề chia tay, tựa như những ngày xưa cũ: tôi và em cãi nhau, em bị tôi làm cho tức phát khóc, rồi sáng mai thức dậy lại hòa hợp như chưa có gì xảy ra.

Tôi cứ vậy ngủ thiếp đi, tới khi tỉnh dậy vì khát nước, mới phát hiện em chẳng biết đã rời đi từ khi nào rồi. Hơn 3h sáng, tôi cầm ly nước đứng bên cửa sổ, đầu đau muốn nứt ra.

Chúng tôi tựa như không sai, rồi lại tựa như đã sai.

Đã từng rất mặn nồng, nghĩ rằng sau tốt nghiệp cuộc sống hai người một mái nhà sẽ càng tốt đẹp hơn. Nhưng tới khi thực sự ở cùng nhau, những thói quen vụn vặt trong cuộc sống, chuyện cơm áo gạo tiền cũng kéo theo đó mà tới.

Em trách tôi không có thời gian ở bên em, tôi chê em cao ngạo, xấu tính; em kêu ca tôi suốt ngày bận rộn, tôi than phiền em không biết tính toán cho tương lai.

Tôi còn nhớ đêm chia tay ấy, tan làm về nhà, phát hiện em đã chuyển hết đồ đạc đi. Chỉ lưu lại một mảnh ghi chú, em nói: “Tới Bắc Kinh đã lâu vậy rồi, anh vẫn luôn bảo sẽ cùng em tới Cố Cung. Giờ em đang đứng trước cửa Cố Cung đây, nơi này thật đẹp. Em nghĩ nếu như tới vào ngày tuyết rơi, nếu như có anh đi cùng em, sẽ càng đẹp hơn nữa.”

Tôi không dám hồi đáp, mảnh ghi chú này vẫn một mực giữ cho tới giờ.

Sau khi chuyện này xảy ra không lâu, em chính thức rời khỏi Bắc Kinh, quay về cố hương.

==========

Ngày thứ 202 sau chia tay, em đăng một dòng trạng thái: Thật may vì đã gặp.

Ảnh đi kèm là bóng lưng của một chàng trai, trông có vẻ cao hơn tôi, mạnh mẽ hơn tôi. Tôi nghĩ chắc cũng đẹp trai hơn tôi, dù sao thì em cũng thích những chàng trai đẹp mà.

Tôi nhấn nút like, sau đó nhận được tin nhắn của em.

(A là tôi, B là em)

B: Anh à, em quên đặt chế độ trừ một số người.

A: Để làm gì? Cũng tốt mà, em phải sống thật tốt đó.

B: Anh cũng vậy. Anh không trách em chia tay chưa bao lâu đã có người yêu mới ư?

A: Chị hai ơi, anh chẳng lẽ không nên chuyện còn đòi em thủ tiết ba năm hay sao? Gặp được người phù hợp thì phải giữ lấy, cùng nhau phấn đấu tiến về phía trước. Đó mới là thái độ tốt nhất dành cho anh.

Sau đó chúng tôi còn chuyện trò rất nhiều: nói tình hình gần đây, rồi chuyện tương lai, tới những thăng trầm từ sau tốt nghiệp, duy chỉ không nói tới chuyện của quá khứ.

Tôi biết rằng, cô nhóc này nghe tới chuyện quá khứ sẽ khóc. Tôi biết cô nhóc này tính tình yếu mềm, biết rằng sự làm phiền của tôi sẽ khiến em do dự với hiện tại.

Cho nên tôi xóa đi tất cả phương thức liên hệ của em. Tôi vẫn luôn cho rằng, với những “người bạn” từng yêu cần giữ một khoảng cách thích hợp. Đừng khiến người ấy sinh ra những hiểu lầm không đáng có.

Phải bước đi sao cho ngầu một tẹo, như vậy mới có thể khiến em và bạn trai của em an tâm. Người cũ tốt nhất là thuộc về quá khứ: từng thích, từng yêu, từng hối hận. Đừng không cam lòng, cũng đừng làm phiền tới người giờ đã có tân hoan ấy.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *