Khi ấy tôi học cấp 3, trong lớp bỗng có giáo viên vừa tốt nghiệp mới tới, coi như để thực tập. Thầy ấy dạy lịch sử, khi thầy vừa bước vào lớp, chúng tôi còn tưởng là học sinh nào đó vào nhầm lớp. Tiết đầu tiên thầy không cho ôn tập nội dung bài cũ mà lại để chúng tôi hỏi thầy bất cứ nhân vật nào trong lịch sử hoặc các triều đại phong kiến. Hỏi đến ai, thầy đều nhanh chóng nói được chính xác ngày tháng năm sinh năm mất cùng thời đại người đó sinh sống. Sau đó, có một cậu bạn muốn trêu thầy nên nói ra tên mình, thầy vừa tới không quen biết chúng tôi nên cứ lẩm nhẩm tên bạn tôi mãi rồi vô cùng bối rối mà nhận thua. Cả lớp bỗng cười oà lên, mọi người đều thấy thầy giáo này thật dễ thương.
Sau đó tôi về quê nghỉ lễ, hai chúng tôi chợt gặp nhau trên xe, tôi gọi “Thầy ơi”. Nhìn thấy tôi, thầy vô cùng xấu hổ rồi đáp lại một tiếng, bởi vì người trên xe đều đang nhìn chằm chằm vào thầy. Chúng tôi cứ thế mà trò chuyện với nhau, thì ra thầy có họ hàng ở cùng xóm với tôi. Lúc ấy người trên xe rất đông, hơn nữa đường xá cũng gập ghềnh nên tôi bị chèn ép đến mức không thở nổi. Thầy nói: “Em bám lấy cánh tay tôi đi”. Tôi còn chưa kịp trả lời thì xe bỗng nghiêng một cái, thầy ngay lập tức kéo tay tôi còn tôi thì ngã vào vòng tay của thầy. Thầy liền bảo tôi bám chặt lấy tay thầy, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo. Nhiều năm về sau, khi nhìn thấy Jung Hwan che chở cho Duk Sun trên xe buýt trong phim “Lời hồi đáp 1988”, tôi liền nhớ tới thầy. Có lẽ đó là giây phút đầu tiên trái tim tôi rung động….
Năm ấy không có điện thoại cũng không có mạng, ở trong thôn quả thật có chút nhàm chán. Ngày hôm sau tôi gặp thầy ở trên đường, thầy chuẩn bị đi tắm ở sông cùng với mấy người anh em họ. Đúng lúc cũng có mấy anh tôi quen biết nên tôi cũng đi theo, thực ra tôi không biết bơi. Được rồi, đến đây tôi phải đối mặt và xem xét lại những suy nghĩ “xấu xa” của mình, thực chất tôi muốn xem thầy của tôi cởi trần được chưa!!!
Đến gần một vũng nước lớn trên sông, bọn họ ngay lập tức cới quần áo rồi nhảy xuống. Thầy lại chậm chạp không xuống mà hỏi tôi sao không cởi quần áo xuống sông, tôi nói tôi không biết bơi. Tôi quay đầu lại thì thấy thầy chỉ mặc vỏn vẹn mỗi quần trong, mặt thì đỏ hết lên. Thầy bảo thấy hơi lạnh nên mới không xuống. Tôi động viên “Không sao đâu, mọi người đều xuống hết rồi mà”. Cuối cùng thầy cởi bỏ miếng vải cuối cùng trên người rồi nhảy ùm xuống, tôi mãn nhãn vô cùng ( ✧≖ ͜ʖ≖), ách, tại vì tóc thầy đẹp quá ý!
Bơi được một lúc, thầy đến trước mặt tôi rồi bắn nước tung toé khắp người tôi. Thầy muốn tôi xuống nước, tôi bảo tôi không biết bơi, thầy nói không sao, đi theo thầy là được. Lúc đó tôi dùng tốc độ nhanh nhất để cởi quần rồi nhảy vào nước. Thầy nắm chặt lấy tay tôi rồi đưa tôi đến nơi nước đến ngang cổ, nói muốn dạy tôi bơi. Khi ấy thật xấu hổ bởi tôi tình cờ chạm vào ngực thầy rất nhiều lần. Sau đó, bạn bè gọi thầy đến nói chuyện gì đó, thầy bảo tôi tự luyện tập. Kết quả chưa được bao lâu thì tôi bị trượt chân, ngã vào vùng nước sâu. Tôi muốn kêu cứu nhưng vừa mở miệng, nước đã tràn vào trong miệng, không làm cách nào kêu lên được.
Một cánh tay bỗng vươn đến chỗ tôi, tôi lập tức nắm chặt lấy. Tôi cố mở to mắt, là thầy. Thầy bị doạ sợ, nhanh chóng đưa tôi lên bờ, người xung quanh đều vây quanh tôi, tôi vừa ngại lại vừa muốn khóc. Thầy ôm lấy tôi, vừa vỗ lưng vừa an ủi, “Xin lỗi em, tôi không nên bắt em xuống nước”. Tôi nói không sao nhưng thầy vẫn tự trách. Lúc này thầy mới để ý mình chưa mặc quần áo, nhưng cũng không lập tức buông tay mà chắc chắn tôi không sao mới chạy đi mặc quần áo.
Trên đường, mọi người đều hứa sẽ giữ bí mật chuyện này vì không muốn tôi bị mẹ mắng. Thầy rủ tôi ngày mai đi câu cá. Lúc ấy không có cần câu mà dùng chai lọ hoặc cành cây thay thế, bên trong thả chút bánh. Đương nhiên chỉ câu được cá nhỏ nhưng vẫn vô cùng thích thú. Thầy không cho tôi gọi là thầy cũng không cho tôi gọi là chú, tôi liền bảo gọi là anh, vừa hay thầy là con một, lúc nào cũng muốn có em trai. “Vậy có được gọi thầy là anh lúc ở trường không?”. Thầy nghĩ một lát rồi nói: “Trên lớp thì không được, tan học thì tuỳ em.”. Tôi liền hí hửng gọi “Anh”. Thầy đáp một tiếng tôi lại gọi một tiếng, “Anh, anh, anh” “Ừ, ừ, ừ”, hai chúng tôi cứ như hai kẻ ngốc cười phá lên.
Một tối nọ, tôi cùng thầy đi dạo bên đường. Đi cũng thấm mệt, tôi bảo thầy “Anh, em mệt rồi, anh cõng em được không?” Thầy liền ngồi xổm xuống, tôi sung sướng nhảy lên trên lưng thầy, rồi thầy cõng tôi men theo bờ sông trở về nhà. Trong đêm tối với tiếng sông chảy róc rách và tiếng ve râm ran, tôi nằm trên lưng thầy mà ngỡ như đang trong một giấc mộng tuyệt đẹp, cả thế giới rộng lớn dương như chỉ còn lại hai người chúng tôi…
Chỉ còn một ngày nữa là thầy phải về. Tôi chạy đến nhà họ hàng để tìm thầy, hai người cùng nằm trên chiếu để tận hưởng cái mát lạnh của màn đêm mùa hạ. Nói chuyện một lúc, thầy liền ngủ quên mất. Tôi nhẹ gọi “Thầy ơi, anh ơi” nhưng thầy không lên tiếng. Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi bỗng nắm chặt lấy tay thầy. Nhìn trong sân không có ai, mọi người trong nhà đều đang xem ti vi, tôi liền viết tên thầy lên lòng bàn tay thầy, còn viết ba chữ “Em yêu anh”. Khoảnh khắc ấy, tôi vừa sợ thầy tỉnh lại, vừa hi vọng thầy tỉnh lại. Sau đó, tôi nằm nhắm chặt mắt giả vờ ngủ say, thầy gọi thế nào tôi cũng không trả lời, thầy cứ tưởng tôi ngủ say thật nên gọi điện thoại cho mẹ báo tôi sẽ ở lại đây tối nay. Nói xong, thầy nhẹ nhàng ôm tôi rồi đặt tôi lên giường. Tôi nghe thấy hết nhưng vẫn cố giả vờ tiếp, còn vờ nói mớ trong vòng tay của thầy.
Một đêm nóng bức như vậy đã định sẵn là một đêm khó ngủ. Tôi cầm lấy tay thầy đặt dưới đầu tôi, ngắm nhìn ánh trăng mơn man khuôn mặt thầy. Tôi nhìn thấy rõ từng đường nét trên cơ thể thầy rồi lặng lẽ nuốt nước bọt. Tôi vươn tay ra rồi lại rụt tay lại rất nhiều lần. Cuối cùng, tôi không làm gì hết, chỉ dựa vào cánh tay, nhẹ gọi tên thầy, không gọi thầy cũng không gọi anh, khẽ nói “Em thích anh”. Tôi cảm giác khi đó mình điên thật, chỉ mới quen biết vài ngày mà đã trở nên si mê đến thế. Có lẽ sau này tôi mới nhận ra, yêu một người thì thời gian gặp gỡ chẳng hề quan trọng, duyên phận đến thì ai cũng chẳng thể thoát khỏi mật ngọt của tình yêu.
Trở về trường, hai chúng tôi có một giao kèo. Thầy đặt câu hỏi thì tôi sẽ cố ý giơ tay nhưng lần nào thầy cũng không gọi tôi. Thỉnh thoảng có gọi thì tôi cũng cố ý trả lời sai, khiến cả lớp cười phá lên. Dần dà như vậy, chúng tôi quá thân thiết với nhau nên bị nhiều bạn học để ý. Bởi vì đây là thành phố nhỏ nên mọi người không quá nhạy cảm với những từ ngữ về đồng tính. Nhưng các bạn đều bắt đầu nghi ngờ điểm lịch sử của tôi sao lại cao như vậy. Thực ra thì chẳng có gì cả, tôi chỉ muốn làm thầy vui nên đã học lịch sử vào mọi tiết. Thế rồi thầy cũng dần nhận ra và tìm tôi nói chuyện. “Anh không phải anh của em à, em đến gần anh của em thì làm sao chứ?” Tuổi trẻ bồng bột, chỉ với một câu nói cỏn con mà chúng tôi đã cãi nhau om sòm. Một hôm nọ, thầy mời tôi đi ăn cơm. Chúng tôi lặng lẽ ăn, trò chuyện cũng chỉ câu được câu không. Đến cuối, thầy hỏi tôi: “Vở lịch sử của em làm sao vậy? Anh đã nói gì?” Tôi nói tôi không biết. Thầy nói trên vở viết đầy tên của tôi cùng tên của thầy. Tôi nói dối là rảnh rỗi nên mới viết bừa. Đợi nửa ngày thầy mới thở dài “Thực ra anh biết hết rồi”.
Tôi hỏi thầy biết gì thì thầy xua tay không cho tôi nói tiếp. “Em vẫn còn nhỏ, không nên vì anh mà có ảnh hưởng gì không tốt, hơn nữa em sắp lên lớp 12. Em là em của anh nên dù thế nào anh vẫn hi vọng điều tốt nhất cho em. Nghe lời anh được không?” Tôi chợt khóc, thầy đưa giấy cho tôi nhưng bị tôi gạt ra. Thầy nói thầy không đỗ làm giáo viên chính thức nên phải về quê, đợi đợt tuyển vào năm sau. Kể từ đó, tôi không còn gặp lại thầy, lên đại học cũng rất ít khi về quê, tất cả tin tức về thầy đều do người khác nói với tôi.
Nghe nói, thầy thi rất nhiều lần nhưng đều trượt,
Nghe nói, thầy bị thương ở tay khi đi làm thuê ở nơi khác,
Nghe nói, thầy bây giờ vẫn chưa kết hôn.
Gần đây, tôi nghe mẹ nói lâu rồi thầy không liên lạc với gia đình, dường như Tết cũng không về nhà, bị họ hàng chỉ trích rất nhiều. Mẹ tôi thở dài “Một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy. Năm con thi đại học, cậu ấy còn đến nhà mình hỏi thành tích của con đấy”. Tôi không hề biết chuyện này. “Có lẽ người hỏi con khi ấy nhiều quá nên mẹ quên đi mất, con nói xem, sao con người có thể thay đổi nhiều như vậy?”
Đúng, sao một người lại có thể thay đổi nhiều đến thế….
Tình yêu thầm lặng của tôi đã sớm trở thành quá khứ, chỉ là không biết có giống như môn lịch sử mà anh dạy, khiến anh mãi mãi ghi nhớ trong lòng. Nhưng tôi biết tôi sẽ không bao giờ quên được, tôi của tuổi 18 ấy lần đầu gặp được anh, cũng là lần đầu tiên anh đứng trên bục giảng, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con cùng áo sơ mi trắng sạch sẽ. Đó chính là nét vẽ đẹp đẽ nhất trong bức tranh thanh xuân của tôi…..
