Mình năm nay 28 tuổi, chồng mình 29 tuổi, mình cựu sinh viên NEU K52, còn chồng thì học trường ****, chúng mình yêu nhau đc 4 năm…mình lấy chồng được 3 năm nhưng mình ko thể có con. Mình ko hề biết vấn đề cho đến khi chúng mình “Thả”…được 6 tháng nhưng ko hề dính bầu. Chúng mình đi khám sức khoẻ, về vấn đề chồng mình thì k làm sao nhưng sau khi mình làm xét nghiệm thì…tỉ lệ có bầu của mình là rất nhỏ, khi vợ chồng mình hỏi thẳng bác sĩ là có phải mình vô sinh (ko thể có bầu) thì bác sĩ cũng chỉ nói giảm nói tránh:
– Thật ra là vẫn có nhưng tỉ lệ là cực kì thấp, gần như là ko thể.
Chồng mình và mình nghe xong thì cả 2 cùng về, mình ngồi sau xe khóc. Chồng mình lúc đó:
– Thôi ko sao em à, ko có thì nhận nuôi mà bác sĩ cũng bảo là tỉ lệ cực kì thấp chứ ko phải ko có…
Nghe lúc ấy thấy xúc động, yêu thương mình nhiều lắm nhưng rồi 3 năm trôi qua, chúng mình vẫn ko thể có…dù có dùng rất nhiều cách, đi chữa ở nhiều nơi, gặp nhiều bác sĩ. Tất nhiên, việc ấy ko thể giấu gia đình được, bố mẹ đôi bên đều biết…và rồi, sau chuỗi ngày cố gắng thì hôm nay ăn cơm xong, bố mẹ chồng hỏi mình tính sao thì mình cũng nói nếu ko được thì nhận nuôi, bố mẹ liền nói là ko đc, như vậy ko phải là con của mình, mình ko nói gì thì mẹ chồng bảo:
– Thôi, 2 đứa còn trẻ…mẹ nghĩ nên tự cho nhau 1 cơ hội. Chứ bố mẹ…vẫn muốn có cháu.
Nghe đến đây chắc các bạn cũng hiểu ý là gì rồi…đó là mẹ muốn 2 đứa li dị vì anh là con cả, dưới anh thì có 2 em gái…bố mẹ muốn anh có con chứ ko thể nhận con nuôi…còn cố gắng thì ko biết đến bao giờ, sợ đến khi anh có tuổi rồi lại ko lấy được vợ…mình hỏi chồng lúc trước khi đi ngủ:
– Anh nghĩ sao khi bố mẹ nói vậy.
Thì anh im lặng, ko nói gì…ko nói 1 câu rồi 1 lúc sau anh quay lưng vào mình rồi nói:
– Anh nghĩ…chúng ta nên làm theo lời bố mẹ.
…Có lẽ sắp tới, chúng mình sẽ li dị…vì mình ko thể có con, vì anh là con 1 và vì bố mẹ thấy cả mình cả anh…đều nên tìm 1 người khác phù hợp hơn.
1 ngày buồn, chẳng biết tâm sự với ai. Cũng ko nghĩ là mình sẽ ko thể có con…mà dẫn tới chuyện tình cảm, gia đình như này…
