Hôm nay mình lại thấy em mình ngồi trong góc nhà khóc…

Mình 30 tuổi, lấy chồng rồi, hôm nay 2 vợ chồng về nhà chơi, mình và chồng cùng em trai mình ăn cơm. Nó năm nay mới 28 tuổi, cũng giỏi, đi làm lương tháng cũng phải 20tr/1 tháng, con số cụ thể nó ko nói mình nhưng mình ước chừng tầm ấy…
Ăn xong thì nó xin phép lên phòng trước, còn mình và chồng ngồi ăn tiếp. Mình và chồng ăn xong thì chồng đi rửa bát (mình được cái có chồng tâm lý), còn mình gọt hoa quả, gọt hoa quả xong định gọi thằng cu (mình ở nhà hay gọi em là thằng cu) xuống để ăn thì nghe thấy tiếng nó khóc:

  • Mẹ ơi, con chỉ là 1 đứa con ngoan, con có làm gì sai đâu mà giờ mọi thứ đổ hết lên đầu con thế này…
    Ngó vào thì thấy nó đang ngồi trong góc phòng, bên cạnh là chiếc điện thoại đang hiện lên giao diện của ngân hàng……Đến lúc này mình cũng bắt đầu chảy nước mắt vì thương nó.
    Căn nhà này của chị em mình hiện chính xác sổ đỏ đang nằm trong ngân hàng….để trả nợ cho bố. Cách đây 6 năm, bố mình cờ bạc rồi bỏ nhà đi ko 1 lời từ biệt, chỉ để lại 4 tờ giấy nợ tổng là hơn 900 triệu. Mặc dù nhà mình nói là nợ ai người ấy trả nhưng luật của dân xã hội đen đâu đơn giản như vậy, nhà mình bị lấy đồ đạc, rồi bị phá theo đúng những gì các bạn hay đọc ở trên mạng là ném mắ,m tô,m, ném …. Vào nhà…đến khi nào trả nợ thì thôi. Lúc đó thì mình cũng đi lấy chồng rồi còn em mình thì đang ở trên Hà Nội học…chỉ còn mẹ ở nhà…Chưa kể lúc trước đó cả gia đình đã rút hết tiền tiết kiệm (gần 300tr) để trả nợ cho bố…
    Sau đợt bị quấy, em trai mình và mẹ cùng mình cố gắng trả hết số nợ, giữ lại căn nhà vì đây là nơi chôn rau cắt rốn của mình và em trai, cũng muốn có nơi gọi là để về…Nên nhà mình quyết định cắm căn nhà vào ngân hàng được 700 triệu, vay thêm ngoài họ hàng người thân 200tr nữa để trả đứt bọn xã hội đen, vì sợ lãi mẹ đẻ lãi con…thật ra thì chỉ là chuyển từ nợ người này sang nợ người khác…cả nhà vẫn phải cố gắng trả thôi. Mình cũng cố gắng nhưng mình đi lấy chồng xa nhà, lương tháng cũng chỉ được có 7 triệu, nên ko giúp được gì nhiều…phần lớn vẫn là mẹ với em trai…
    Nhưng được 2 năm…nghĩa là cách đây 4 năm, mẹ mình bị tai nạn giao thông mất…Chỉ còn lại 2 chị em mình…em mình những ngày ấy như người mất hồn…bấy giờ gánh nặng đè lên vai em mình, tất cả khoản nợ gần 700tr em mình tiếp tục gánh…có những lúc em nói với mình: “Hay chị ơi, em phải ch,ết đi thì ông trời mới vừa lòng”…mình cũng động viên em: “Em làm như vậy liệu mẹ bên ấy còn hạnh phúc, mẹ chỉ hạnh phúc khi em sống vui vẻ, hạnh phúc…”…”Nhưng em mệt quá chị à…em với chị có làm gì sai mà bố đối xử với chị em mình như thế, mẹ cũng ko thể ở bên cạnh chị và em nữa…”…”Thôi, chị và em lại cố gắng tiếp thôi, chúng ta phải thật hạnh phúc, hoàn thành tâm nguyện của mẹ…để mẹ bên đó mới yên lòng!”.
    Từ ấy đến nay, đã hơn 4 năm, mình và em tiếp tục như vậy, mình giờ giấu chồng góp cho em 3 triệu, còn em phải trả số tiền hơn 15tr/1 tháng cả gốc lãi ngân hàng, cả tiền người thân…
    Em mình là đứa trẻ ngoan, học giỏi, đỗ **U, ra trường cũng bằng giỏi, nhưng chính vì biến cố gia đình mà em mình mới phải vất vả ngày, vất vả đêm làm việc kiếm tiền…em mình ko dám yêu, vì sợ yêu sẽ tốn tiền, em mình cũng ko dám tụ tập bạn bè, ko dám đi chơi đâu, ko dám mua sắm gì nhiều…suốt từng ấy năm, em vẫn chưa trả được hết nợ…
    Rất nhiều lần mình thấy em mình khóc…mình biết, em mệt lắm…có lẽ chỉ có khóc mới làm em thấy thoải mái hơn…mình cũng vậy, nhiều khi thấy thương mẹ, thương em…mà tự dưng chảy nước mắt, chồng hỏi cũng chỉ dám bảo….”Em nhớ mẹ”….
    Mình ước 1 sớm mai, khi mình thức dậy, mình và em sẽ trả hết nợ, giữ lại được căn nhà…ko còn nợ nần ai nữa, 2 chị em sẽ có 1 cuộc sống thật tốt, thật hạnh phúc, để mẹ ở bên đó có thể thấy mình và em…quan trọng là em trai mình đã cố gắng như thế nào….
    Mẹ! Hãy tin tưởng ở con, ở em trai con! Nó là 1 đứa giỏi mẹ à, con tin nó sẽ vượt qua tất cả, sau này sẽ trở thành 1 người thành công!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *