Hôm nay là tôi phải thu dọn quần áo của vợ tao đem đi cho cô ấy rồi. Tôi đã giữ nó 2 năm nay. Để nguyên mọi đồ đạc trong nhà từ khi cô ấy mất. Vợ chồng tao lấy nhau 10 năm rồi. Tôi là đứa con độc đinh duy nhất của dòng họ. Con trai trưởng nên áp lực sinh con trai lớn lắm dù không khá giả gì. Tới 2 đứa đầu đều con gái lại sinh mổ. T cũng không muốn sinh con thứ 3 sợ nguy hiểm. Nhưng rồi vợ tôi đi soi trứng và quyết định sinh đứa nữa canh con trai. Và lần này vợ tôi bầu con trai thật. Cả nhà, cả họ đều mừng lắm.
Thế nhưng nó lại là khó khăn áp lực con cái học hành cộng khoản tiền canh trứng con trai khiến cơm áo gạo tiền cứ ngày 1 nặng lên. Hai vợ chồng đành gửi 1 cháu về quê học. Rồi cả 2 đi làm tích góp gửi tiền về quê cho ông bà chăm giúp chẳng dám sắm thứ gì.
Đến ngày gần sinh vợ tôi vẫn bình thường, sức khỏe tốt. Cả gia đình hân hoan đón con chào đời. Hôm đó là ngày bọn tôi chọn sinh mổ sớm hơn dự tính. Vợ tôi trước khi vào phòng vẫn cười nắm tay tôi và nói “đợi e nhé” nhưng trong lòng tôi tự nhiên bất an vô cùng.
Vẫn là tiếng người và âm thanh bệnh viện như mọi khi. Rồi lúc sau là dồn dập những âm thanh khác nữa. Vợ tôi bị tai biến sản khoa. Được chuyển lên bệnh viện Trung Ương cấp cứu luôn nhưng không cứu được. Chỉ còn lại thằng bé con, tôi đỡ con thất thần mất ngủ mấy tháng liền. Cuộc sống không đủ ăn đủ mặc khiến vợ tôi gầy gò, xanh như tàu lá vì mất máu, rồi nằm bất động trong căn phòng lạnh lẽo ấy.
Tôi ôm con đỏ hỏn với 2 đứa nhỏ nhìn vợ lần cuối. Tôi vẫn nhớ như in hình bóng của vợ tôi, nhớ những thức ăn vợ nhịn ăn ở công ty phần về cho con nhỏ, nhớ vợ nhịn mặc cả năm có mấy bộ quần áo cũ cũng chẳng dám mua. Tôi xót vợ tao lắm, cô ấy mất chẳng kịp nói câu nào. Tôi nén lòng mua cho cô ấy bộ váy cô ấy thích, tự tay tắm rửa thay cho vợ tôi mặc lần cuối. Tới hôm nay khi thằng bé đã 2 tuổi tôi mới quyết định dọn quần áo của vợ mang đi.
Giờ tôi đã hiểu cái ng đàn ông cần không phải là con trai hay con gái mà chính là mái ấm và người vợ tào khang bên cạnh. Tại sao phải chạy theo áp lực để rồi bất chấp cả nguy hiểm đến tính mạng vợ con? Lòng tôi hôm nay buồn và hụt hẫng quá. Chỉ muốn thú nhận tao có tội với vợ, nợ cô ấy cả cuộc đời.
Cre: Phòng Thú Tội