10. Châu Tiểu Mạt
Sau khi bị chia cách với Dương Lâm, tôi bị đưa về hội quán đó, tầng bốn, căn phòng lớn nhất.
Căn phòng này là nơi bắt đầu tất cả những cơn ác mộng của tôi.
Một đám cầm thú khoác lên mình trang phục vest cao quý và những cô gái bị coi như đồ chơi, rượu, khói thuốc khiến cả căn phòng này trông như một cái hang toàn ma quỷ.
“Thế nào, bên ngoài có vui không?” Lại Thành Tuấn ngồi ở ghế chính hỏi tôi.
“Ông muốn tôi làm gì?” tôi chẳng cần gì nữa. Tôi biết ông ta có tiền, quyền, vũ lực, nhưng ông ta sẽ không có được tôi.
Ông ta cười phá lên nói với người ngồi cạnh: “Thấy không? Con hàng lỳ lợm nhất của anh đấy!”
Ông ta dùng ngón tay trỏ ngoắc về phía tôi.
Hai tên bảo kê mặc đồ đen ấn chặt lấy vai tôi, đẩy tôi đến trước mặt Lại Thành Tuấn, đứng cách hắn 1m.
“Thật ra anh rất muốn để em được sống vui vẻ, thật đấy.” Ông ta thở dài, “Tiểu Mạt à, từ bé đến giờ anh ngủ với bao nhiêu người rồi, nhưng anh yêu em nhất.”
Lại Thành Tuấn ôm ngực, cố nặn ra vẻ đau khổ “Em nói em muốn rời xa anh, anh đau lòng lắm.”
“Nói xong chưa?” tôi hỏi.
Lại Thành Tuấn đột nhiên cười phá lên, cười rất lâu, cười đến khó thở rồi mới ngừng lại.
“Bắt đầu đi!” ông ta vỗ tay.
Đèn ở trần nhà được bật hết lên, một quầng sáng trắng bao lấy tôi và Lại Thành Tuấn.
Trên người tôi toàn là vết thương do thắt lưng của hắn gây nên, rất nhiều vết sẹo vĩnh viễn không bao giờ lành được.
Chúng hiện ra chói mắt trước ánh sáng này.
Lại Thành Tuấn vỗ tay, quay người lại về phía khán giả tuyên bố: “Đây là tác phẩm của tao.”
Những vết sẹo này đối với hắn là tác phẩm.
Đám cầm thú dưới kia ồ lên tán thưởng, vỗ tay hoan hô.
Lại Thành Tuấn nhấp một ngụm rượu, dùng lưỡi đảo trong miệng vài cái rồi nhổ đi. Hắn bước về phía tôi.
“Gọi em về không có việc gì to tát cả, chỉ là lúc em đi anh…”
“Ông đã đánh tôi.”
“Đúng, rất sướng tay, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu…”
Hắn bước đến ôm lấy vai tôi, tay còn lại chỉ vào bốn góc tường.
“Em nhìn kìa, ở kia có một cái camera, kia nữa, một cái.” Hắn chỉ ra sau lưng: “Kia còn một cái ống kính góc rộng”
“Tất nhiên còn có cả loại máy quay cầm tay nữa.”
Một tên trong đám kia đứng dậy, trên tay hắn cầm một chiếc máy quay, hắn cúi người chào những tên còn lại.
“Sao hả, chúng ta nhảy một điệu nhé.”
Nói rồi, hắn ta nhún nhún vai, cởi thắt lưng ra.
Nhưng tôi đến đây không phải để cho hắn hưởng, tôi đến là để kết thúc chuyện này.
Cái roi thắt lưng trên tay hắn chưa kịp nhấc lên, tôi chạy ào về phía bàn ăn. Có lẽ tôi đứng ở đó lâu quá, bọn chúng không nghĩ rằng tôi dám phản kháng nên không có ai kịp ngăn tôi lại.
Tôi cướp được một con dao cắt thịt bò, cứa một nhát lên mặt mình.
Trong lúc này, cách uy hiếp Lại Thành Tuấn chỉ có một, đó là phá hỏng màn biểu diễn của hắn.
“Em làm gì thế?” hắn gầm lên, “Em chảy máu rồi kìa.”
Đúng thế, hắn yêu gương mặt này hơn tôi. Trước đây dù hắn có hung hãn thế nào cũng không bao giờ ra tay mạnh với gương mặt này. Đầu tôi, gáy tôi, vai, cánh tay, khắp người đều là vết thương chảy máu, chỉ duy nhất gương mặt là không.
“Huỷ đi gương mặt này thì khi quay lên sẽ không còn đẹp nữa rồi.” Tôi khiêu khích hắn.
Lưng tôi dựa vào bàn, giữ khoảng cách hơn 1m với Lại Thành Tuấn và hai tên bảo kê, sợ hắn cướp dao.
“Em dám à?” cuối cùng hắn cũng lộ ra vẻ mặt hung bạo.
Đương nhiên là tôi dám, kể cả gương mặt này không còn nữa, người yêu tôi thật lòng vẫn sẽ yêu tôi.
Khi anh ấy thấy tôi thế này chắc sẽ đau lòng lắm.
Chú Tề sẽ giữ lời chứ?
Anh ấy bị thương có nặng không?
Tôi rất nhớ anh ấy.
Tôi cứa hơi mạnh tay, vết thương khá sâu, đau nhức đến tận óc, máu lan xuống miệng tôi mặn chát. Cứa đủ sâu rồi, bây giờ cứa thêm vài cm nữa, tôi sẽ không còn xinh đẹp nữa rồi.
Đột nhiên gáy tôi đau nhói.
Cơn đau và tiếng thuỷ tinh vỡ đến cùng lúc. Tôi chỉ cảm thấy một luồng sáng lướt qua trước mặt, người đã mềm nhũn ra ngã xuống nền nhà, dao rơi xuống khỏi tay tôi.
Sao tôi lại quên mất, cô gái có vết sẹo ở tai kia vẫn đang đứng sau lưng tôi chứ.
Lại Thành Tuấn lại thắng rồi.
11. Dương Lâm
Tôi dùng báng súng đập vỡ màn hình máy tính.
Sau khi đập nát nó ra, tôi điên cuồng đánh đấm vào Tề Chính Vinh đang bị trói trên ghế.
Tôi không nhìn thấy xác của Tiểu Mạt, cũng không thể đến đồn cảnh sát để nhận về, cho nên tôi vẫn đang cố tin Tiểu Mạt còn sống.
Nhưng…
Tôi chưa từng được gặp bố mẹ, từ nhỏ đã đi ăn trộm, đánh nhau với người ta. Khi đó cô nhi viện rất ít giáo viên, trẻ con lại đông, không có tiền, thịt với cơm không đủ ăn. Chỉ có đánh thắng mới không bị người khác bắt nạt.
Nhưng sau này lớn lên, viện trưởng thấy tôi thông minh bèn cho tôi đi học để tôi có việc làm đàng hoàng, để tôi hiểu trong cuộc sống này muốn tồn tại phải hiểu quy tắc và tuân thủ luật pháp.
Cái chế.t của Tiểu Mạt làm cho tôi mất đi sự tôn trọng cuối cùng với thế gian này.
Lại Thành Tuấn, dù có khó khăn đến đâu tôi cũng phải gi.ết hắn.
Hắn là người thừa kế đời thứ ba của họ Lại quyền quý, cấp bậc cao hơn nhiều so với những người bình thường.
Tề Chính Vinh nói với tôi, hội quán của hắn được trang bị và thiết kế đặc biệt, mỗi lần đến hắn đều đem theo vệ sĩ, tay vệ sĩ lợi hại nhất tôi đã từng đụng độ.
Là tên đã bắt Tiểu Mạt đi, tôi đã đấm vỡ kính hắn, nhận ra mặt hắn.
“Chàng trai à, cậu không đến gần hắn được đâu.”
Tề Chính Vinh và vợ bị trói trên ghế, hắn nói xong câu này, tôi liền dùng băng dính dán chặt miệng hắn lại.
Mấy tên vệ sĩ có ngăn được kẻ đường cùng như tôi không?
Con đường này là nơi mà Lại Thành Tuấn phải đi qua để về nhà. Hắn sẽ ngồi trên một chiếc Bentley màu đen, ở ghế sau, trên xe có vệ sĩ đi kèm, có thể còn có thêm một cô gái mà hắn mới săn được ở bar.
Khi tôi lái xe đâm thẳng vào xe hắn, vận tốc khi ấy là 150.
Tôi cảm thấy dây an toàn của mình bị ép chặt lại như muốn tách cơ thể tôi ra làm hai khúc đến nơi. Túi khí bật ra nảy thẳng vào mặt tôi. Với tốc độ này, không khí chẳng khác nào một bức tường.
Nhưng chiếc xe Bentley đó còn thảm hơn. Nó bị đâm ngang hông, cánh cửa bị lõm hẳn vào trong, nếu Lại Thành Tuấn có trong xe, hắn không chế.t thì cũng thành tật.
Giữa đêm, đường vắng, rất tiện cho tôi xuống tay.
Tôi xuống xe, dùng báng súng đập vỡ cửa kính còn lại.
Có ba người mặc đồ đen, nhưng không có Lại Thành Tuấn trong đó.
Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện sau lưng tôi nhanh chóng cướp đi súng trong tay tôi. Chưa đợi đến khi tôi kịp quay đầu lại đã thấy thái dương bị đánh rất mạnh, cảm giác như não bị đánh vỡ tan ra thành nhiều mảnh.
Tôi bị cây sắt đó đánh ngã nằm ra đất, nhìn thấy một người đàn ông đang cười với mình.
Nụ cười cứng nhắc nhưng lại rất khoa trương, cảm giác như một chiếc mặt nạ quỷ.
“Lại Thành Tuấn?” tôi hỏi bằng chút sức lực cuối cùng.
“Xin chào Dương Lâm.”
Hắn đã ngồi một chiếc xe khác.
Tôi trói vợ chồng Tề Chính Vinh lại nhưng không gi.ết, nhiều khả năng hắn đã báo động khẩn cho Lại Thành Tuấn. Nghĩ cũng đúng, phục vụ nhà họ Lại bao nhiêu năm như thế tất nhiên sẽ có cách báo động bí mật.
Lại Thành Tuấn đưa tôi về hội quán của hắn, gọi người của hắn đè tôi xuống đất, sau đó hắn đặt một quả bóng golf lên miệng tôi.
Hắn giẫm chân lên người tôi và vung gậy.
Từng quả bóng golf bay ra từ miệng tôi còn kéo theo sợi máu lơ lửng trong không trung.
Bóng rất giòn, rất có lực, đập vào tường phát ra âm thanh cộc cộc.
Lại Thành Tuấn mỗi khi đánh xong một quả đều rất hưng phấn hoan hô bản thân mình, nhưng hắn không hưởng thụ việc đánh bóng.
Hắn đang hưởng thụ việc gương mặt của tôi bị hắn huỷ hoại từ từ.
12. Châu Tiểu Mạt
Sau khi cướp dao từ tay tôi, Lại Thành Tuấn bắt đầu vũ điệu điên cuồng của hắn.
Hắn kéo tôi đến dưới quầng sáng trắng, sau đó đánh tôi từ mọi góc độ, thỉnh thoảng lại chỉ huy kẻ cầm máy quay quay như thế nào. Tất cả những kẻ có mặt ở đó đều đang cười, cười vì tiếng kêu thảm thiết đau đớn của tôi, tán dương từng giọt máu của tôi chảy ra.
Chúng liếm mép, nhổ nước bọt, dùng vạt áo lau kính, dùng thuốc lá, rượu và những chiếc kim tiêm để tăng thêm khoái cảm.
Sự đau đớn của tôi là niềm vui của chúng.
Kế hoạch thất bại, tôi không biết hắn sẽ kéo dài bao lâu, sau đó sẽ xử lý tôi thế nào.
13. Dương Lâm
Hoá ra, Tiểu Mạt đã phải sống cùng tên ác ma này.
14. Châu Tiểu Mạt
Có lẽ tôi vĩnh viễn không thoát khỏi Lại Thành Tuấn.
15. Dương Lâm
Hôm nay tôi đã hiểu, câu nói đầu tiên mà Tiểu Mạt hỏi tôi, hoá ra cô ấy đã vất vả đau khổ đến thế này.
16. Châu Tiểu Mạt
Phải rồi, chuyện tự sát, có lẽ tôi đã chần chừ rất lâu rồi.
17. Dương Lâm
“Bốn chiếc..”
Cây gậy của Lại Thành Tuấn dừng lại giữa không trung.
“Cái gì?”
“Bốn chiếc rưỡi. Kĩ thuật tệ quá Lại Thành Tuấn. 17 gậy mà mày chỉ mới đánh bay được vài cái răng của tao.”
Hắn biết tôi đang kích động hắn, thế là hắn không thèm đặt quả bóng lên, cầm gậy nhắm thẳng vào má trái của tôi. Binh một tiếng, cơn đau nhức làm tôi mất đi ý thức một lúc, sau đó lại cảm thấy buồn nôn.
Trong khoang miệng có hai cái răng hàm bị đánh vỡ rồi.
Tôi nhổ máu và răng vỡ ra, nhân lúc còn nói chuyện được, cần nhanh chóng hỏi hắn vấn đề quan trọng nhất.
“Tại sao lại gi.ết Tiểu Mạt?”
“Thằng khốn này vẫn còn nói được à?”
“Nói, tại sao lại gi.ết cô ấy?”
Lại một gậy nữa ập đến.
Tôi cười, vì tôi thấy lần này không còn đau như lần trước nữa. Hắn ta nên chọn bên còn lại, bên mà chưa bị đau tê dại đi mới đúng.
“Mày nói đi chứ Lại Thành Tuấn, không dám nói à?”
“Thằng chó này, mày lỳ lợm y như con đ.ĩ ấy vậy!”
Gậy golf giương cao lên, một tiếng xé gió ngang tai tôi.
Tôi cười lớn hơn.
“Nói đi, nói, sao lại gi.ết cô ấy?”
“Vì nó đáng chế.t!”
Mặt hắn nổi đầy gân xanh, mắt đỏ ngầu vì tức giận.
“Nó đáng chế.t!”
18. Châu Tiểu Mạt
“Chắc các người không biết nhỉ?”
Cả căn phòng đột nhiên yên lặng, đến Lại Thành Tuấn cũng ngừng tay. Chắc chúng không nghĩ rằng tôi còn sức để nói.
“Em muốn nói gì?” Lại Thành Tuấn thở gấp, chiếc roi trong tay hắn bị nắm chặt lại, phát ra tiếng kin kít.
Sự tỉnh táo của tôi là sự khiêu khích đối với hắn.
Cho nên tôi phải đánh bại được hắn.
“Không ai biết sao?” tôi nhìn máy quay, rồi lại nhìn Lại Thành Tuấn, nở ra một nụ cười.
“Biết gì?”
“Ông bị bất lực.”
Lại Thành Tuấn sững người trợn tròn mắt, cái biểu cảm phấn khích trước đó của hắn đã biến mất.
“Ông bao tôi hơn một năm nay, kể cả ông có dùng thuốc đi chăng nữa thì chuyện ấy cũng tệ vô cùng.”
Biểu cảm của hắn như rơi xuống vực thẳm.
“Lại Thành Tuấn à, ông còn chẳng được như cái thắt lưng này…”
Tất cả những kẻ có mặt trong phòng này không ai dám lên tiếng, chỉ có tiếng cười của tôi. Tiếng cười mang theo tất cả sự chế nhạo đối với hắn.
“Đến đây thôi, không quay nữa.”
“ĐM tao đã bảo không quay nữa” hắn hét lên rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nặn ra một nụ cười trước mặt khán giả của hắn.
“Mày lì lợm quá nhỉ?”
Cả căn phòng im lặng.
“Nó nói tao…ha ha, mẹ nó chứ nó bảo tao bất lực, tao hỏi tất cả chúng mày, đứa nào tin?” hắn uống một ngụm rượu, “Đứa nào tin, hả?”
“Mày nhìn thấy chưa Tiểu Mạt, không ai tin mày.”
“Tự ông hiểu rõ mà.” Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn đóng băng đứng ở đó. Lúc này có hai tên áo đen vẫy vẫy tay, giống như cảnh tượng năm đó, cả đám người lặng lẽ đứng dậy tìm cách đi ra ngoài.
“Đứng lại đó!”
Lại Thành Tuấn gầm lên, dùng thắt lưng của hắn quấn quanh cố tôi và siết chặt.
“Tất cả chúng mày nhìn đây!”
Hắn rất mạnh, hai tay cứng như gọng kìm, tôi không có cách nào thoát ra. Hắn dùng thắt lưng để siết lấy tôi kéo lê dưới đất, rồi lại ấn tôi lên bàn.
Não của tôi bị thiếu oxy, dần dần mất đi ý thức.
Một tên áo đen chạy đến ngăn Lại Thành Tuấn gi.ết tôi, liền bị hắn đá văng ra. Lúc này tôi mới may mắn hít thở được một chút.
Nhưng việc này lại khiến hắn phẫn nộ hơn.
Hắn túm lấy một ống tiêm trên bàn rồi cắm thẳng vào cổ tôi, bơm cho đến hết.
Tôi biết cái thứ này rất đáng sợ.
Trong giây lát, ánh sáng trắng trước mắt tôi phân giải thành vô số màu sắc khác nhau, đan xen, biến đổi, hoà vào nhau rồi biến mất.
Trong dải màu ấy, tôi nhìn thấy bóng lưng của mẹ rời đi, nhìn thấy nụ cười của bà dưới máy thở oxy, nhìn thấy sự chỉ trỏ của các bạn cùng lớp, nhìn thấy sự tàn bạo và hung ác của Lại Thành Tuấn, nhìn thấy chiếc gối đè lên mặt tôi, nhìn thấy đôi tay đang bóp cổ tôi, nhìn thấy chiếc roi ấy.
Tôi còn thấy Dương Lâm.
Tôi thấy gương mặt anh ấy đắm chìm trong ánh nắng ban mai, nhìn thấy gương mặt anh ấy dưới ánh trăng của núi Nam Sơn, nhìn thấy anh ấy đang ngủ ngon bên cạnh tôi, nhìn thấy anh ấy vụng về đeo nhẫn lên tay của tôi.
Tôi còn nhìn thấy tôi trở về bên anh ấy, nói rằng mọi việc đã giải quyết xong rồi, nhìn thấy anh ấy mặc vest đen đứng trước mặt cha xứ tuyên thệ, nhìn thấy anh ấy ôm con trên giường, nhìn thấy anh ấy dỗi tôi xong lại phải đi dỗ tôi, nhìn thấy anh ấy lén lau nước mắt khi tiễn con của chúng tôi đi học xa, nhìn thấy anh ấy già đi, anh ấy còn nói: “Cả đời này anh không hối hận khi gặp em.”
Thật không cam tâm.
19. Dương Lâm
“Hay là mày gi.ết cả tao đi?”
Lại Thành Tuấn sững sờ: “Được!”
Hắn quăng cây gậy đánh golf đi, đến một cái tủ gần đó lấy ra vài cái ống tiêm.
Sau đó hắn bơm thuốc vào ống tiêm một cách thành thạo.
Tôi hơi động đậy, Lại Thành Tuấn không đề phòng hành động của tôi, vì trong phòng này ngoài hắn ra còn có ba tên vệ sĩ nữa, chỉ cần tôi có bất kì động thái nào đều có thể xử ngay tại trận.
“Mày dùng cái này để gi.ết Tiểu Mạt ư?”
“Đúng vậy.”
“Mày dùng cái thứ này để gi.ết Tiểu Mạt ư?”
Hắn ta có vẻ sốt ruột: “Đúng thế, mày cuống cuồng lên làm gì chứ?”
“Tao muốn nghe mày đích thân nói, mày dùng ống ma tuý này để gi.ết Tiểu Mạt?”
“Đúng vậy đấy” hắn cười như điên dại, nếp nhăn trên mặt xô lại với nhau, ánh mắt hoang dại, “Bố mày dùng cái này gi.ết nó đấy.”
Tay hắn đang mô phỏng lại động tác lúc đó, “Một kim, đầu tiên là khó thở, sau đó là co giật, sau đó là cảm nhận những khoái cảm mà cả đời này chưa bao giờ được trải qua, sướng đến sùi cả bọt mép, sau đó, chế.t!”
Lại Thành Tuấn tiến về phía tôi, “Là tao đã cho nó được lên thiên đường.”
“Mày nhận tội là được rồi.”
Nghe câu nói này của tôi, đột nhiên hắn trở nên cảnh giác: “Mày nói gì cơ?”
“Clip mà mày đã quay, đoạn cuối cùng mày đã không quay nốt, cảnh sát Phương của cục cảnh sát Nam Sơn yêu cầu mày đích thân nhận tội!”
Lúc này, xe cảnh sát đã tiến thẳng vào cửa của hội quán.
20. Dương Lâm
Đội vệ sĩ ở lại chặn đường, Lại Thành Tuấn chạy lên sân thượng.
Tôi biết hắn sẽ chạy lên đó. Trong dữ liệu đã viết, sân bay của Nam Sơn, thành phố Thần Xuyên có một chiếc trực thăng của hắn.
Ngay khi hắn định chạy lên cầu thang, tôi dùng hết sức bình sinh kéo hắn lại, cả hai cùng lăn xuống mấy vòng.
Trong buổi tối hôm nay, đây là lần đầu tiên hắn chảy máu, còn tôi đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Hắn lồm cồm bò dậy lau vết máu trên mặt, nhìn tôi một cách hưng phấn lạ thường, nói rằng được đấy, chỉ còn lại hai chúng ta, chiến thôi.
Tôi nói được.
Hắn là kẻ đã qua huấn luyện, dù không có vệ sĩ đi theo tôi cũng không thể nào làm hắn bị thương. Tay chân hắn không ngừng công kích vào điểm yếu trên cơ thể tôi, tôi chỉ biết lùi lại tránh, cuối cùng bị hắn dồn vào một cánh cửa sắt điên cuồng đánh vào mặt. Nắm đấm của hắn rất mạnh, rất giống thanh đoản côn ở bãi để xe dưới tầng hầm hôm ấy.
Lúc ấy Tiểu Mạt vẫn còn sống.
Đột nhiên hắn ta bay lên nhắm vào bụng tôi để đá.
Cánh cửa ấy bị hắn đá đổ ào xuống, tôi lăn về phía sau, lăn vào một phòng khách.
“Biết đây là đâu không?” Lại Thành Tuấn nói, “Nơi mà Châu Tiểu Mạt chế.t.”
Hắn bật đèn của căn phòng đó lên, nói với tôi, chính tại nơi này hắn đã khiến cho Tiểu Mạt trên người không còn một miếng da lành lặn, biểu diễn cho tất cả mọi người xem.
Sau đó, hắn chồm lên người tôi, một đấm lại một đấm đánh cho tôi không còn cơ hội để phản kháng.
Trước khi tôi mất đi ý thức, hắn có một cuộc gọi đến.
“Trực thăng đến rồi” hắn nói “Dương Lâm, duyên phận của tao với mày đã hết.”
Sau một hồi vật lộn, hắn cũng thở hồng hộc, rồi hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, rút thắt lưng ra quấn lên cổ tôi.
“Mày đi chế.t cùng với nó đi.”
Nhưng tôi đã nắm lấy hai cánh tay hắn.
“Chờ đã, tao có..món đồ này…cần cho mày xem.”
“Ồ, cái gì thế?”
“Tiểu Mạt cho mày.”
Tôi luồn tay vào áo lấy ra một chiếc kim tiêm.
Đó là kim tiêm mà khi ở tầng 1 Lại Thành Tuấn đã bơm đầy, là thứ mà hắn đã dùng để gi.ết Tiểu Mạt.
Dùng chiếc kim tiêm này đâm thẳng vào cổ hắn là nguyện vọng lớn nhất của tôi trước khi chế.t.
Tôi dùng hết sức mình để đâm, nhưng cái kim tiêm mới đi được nửa đường, hắn đã siết sợi thắt lưng trên cổ tôi mạnh hơn.
Cảm giác khó thở và cơn đau ở cổ ập đến, tay tôi không còn sức lực nữa.
Nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế, muốn gi.ết hắn.
Hắn nhìn cây kim tiêm còn cách cổ mình một đoạn, rồi lại nhìn tôi.
“Tiếc quá nhỉ.”
Hắn cười, tay lại siết mạnh hơn, chiếc thắt lưng bị kéo căng quá tạo ra âm thanh kì dị.
Ánh sáng trong mắt tôi dần biến thành màu tối, giống như cả thế giới đều đang bị tắc thở vậy. Bóng tối kéo đến, chỉ có một khẽ hở duy nhất ở trước mắt tôi, đó là nụ cười kinh tởm của Lại Thành Tuấn.
Dù có khó khăn thế nào…
Dù có khó khăn thế nào, tao cũng phải gi.ết chế.t mày.
Đột nhiên tôi cảm thấy tay mình bị ai đó nắm nhẹ, cảm giác vừa mát vừa mềm rất quen thuộc.
Trong bóng tối xuất hiện một tia sáng trắng.
Ánh sáng trắng duy nhất, Tiểu Mạt đang đứng ở đó.
Cô ấy rất gầy, gương mặt tươi trẻ, nụ cười trong sáng, ánh mắt dịu dàng, là cô gái mười chín tuổi hôm đó đã mời tôi uống rượu ở quán bar nọ.
Cô ấy vạch trần bí mật lười dọn phòng của tôi, cô ấy ngủ khi đang chơi tàu lượn siêu tốc, cô ấy tỏ tình với tôi dưới ánh trắng ở núi Nam Sơn, cô ấy nói với tôi sau khi chúng tôi chơi trò nhảy bungee, cùng lắm sẽ chế.t cùng với tôi.
Châu Tiểu Mạt nhìn tôi nói, anh có vất vả lắm không?
Tôi gật đầu, cười bảo cô ấy hoá ra em ở đây à, sao không đến sớm hơn.
Lúc em đi rồi, anh đương nhiên rất là vất vả.
Cô ấy nói, sắp kết thúc rồi, sẽ kết thúc ngay thôi.
Sau đó, tôi cảm thấy cô ấy giúp tôi đẩy nhẹ cánh tay.
Chiếc kim tiêm đó đâm vào cổ của Lại Thành Tuấn.
21. Phương Cảnh Duệ
Dương Lâm bị buộc tội tàng trữ và sử dụng ma tuý, chống đối người thi hành công vụ, đào thoát khi đang bị giam giữ, cố ý gi.ết người. Tội nào cậu ta cũng thừa nhận, cuối cùng bị phán án tử hình.
Nhưng tôi không muốn để cậu ta chế.t.
Cậu ta đã vạch ra kế hoạch này. Từ thu thập tin tình báo, thâm nhập vào nhà của Tề Chính Vinh, cố tình để cho Lại Thành Tuấn bắt được, đồng thời cung cấp tin cho cảnh sát, cậu ta không để cho cảnh sát lộ diện can thiệp vào hành động của mình.
Vụ án này, cậu ta đã dùng chính tính mạng của mình để phá.
Tôi đã tìm hiểu qua một người bạn luật sư, anh ấy nói vụ án này rất phức tạp, nếu phúc thẩm, cung cấp được hết tất cả chứng cứ, có khả năng sẽ được xử nhẹ hơn, có khi chỉ bị tuyên án mười năm cũng không chừng.
Nhưng Dương Lâm từ chối kháng án, cậu ta muốn chế.t.
“Tôi nhớ Tiểu Mạt” cậu ta nói.
Muốn chế.t là bởi vì muốn đi gặp người mình yêu. Tôi đã từng nghe nhiều người nói câu này, chỉ cảm thấy đúng là lời nói dối hoang đường.
Nhưng lần này, tôi có chút xao động.
Tối hôm đó, tôi nhìn thấy cậu ta đâm chiếc kim tiêm chứa ma tuý vào cổ Lại Thành Tuấn, sau đó Lại Thành Tuấn ôm lấy cổ ngã vật ra. Hắn hốt hoảng nhìn về phía khoảng không, hét lên sợ hãi: “Không được qua đây, cút đi, cút đi!”
Sau đó tôi đã nói chuyện với một người bạn ở Đông Bắc về vụ án này, anh ta tên là Khúc Dương, cũng làm cảnh sát hình sự. Anh ấy nói rằng gần đây cũng gặp mấy vụ án rất li kì.
“Anh tin là có thật à?” tôi hỏi.
“Cũng không thể nói là tin, nhưng nếu như tên tội phạm này…”
“Không phải tội phạm, cậu ta là Dương Lâm.”
“Ừ, Dương Lâm, nếu sau khi Dương Lâm chế.t đi có thể gặp lại Châu Tiểu Mạt.” anh ta cười, “Lẽ nào không phải chuyện tốt hay sao?”
Đúng, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
~The End~
Lời của dịch giả: cảm ơn các bạn đã đồng hành đến dòng cuối cùng của câu chuyện này. Mình rút được ra một vài bài học cơ bản sau khi đọc xong:
– Ma tuý: không được thử dù chỉ một lần. Các bạn nam đừng chơi chất kích thích để rồi mới hơn 40t đã bất lực như Lại Thành Tuấn nhá.
– Đừng coi việc được bao nuôi là mục tiêu phấn đấu kẻo gặp phải kết cục bi thảm.
– Đừng hi vọng quá nhiều vào một chuyện tình bắt đầu từ tình một đêm ở bar.