6. Châu Tiểu Mạt
Tôi muốn bỏ trốn.
Ngay tối hôm đó, tôi dùng tốc độ nhanh nhất để giải thích cho Dương Lâm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng tôi không dám mơ anh ấy sẽ đồng tình với suy nghĩ của tôi, có lẽ ai cũng sẽ thấy hoang đường: chỉ cần một cuộc gọi, tôi sẽ phải rời bỏ thành phố này.
“Bây giờ chúng ta sẽ đi luôn, không được bỏ lỡ giây phút nào.” Đây là phản ứng đầu tiên của Dương Lâm.
Anh không hỏi nhiều, dường như chỉ trong một khoảnh khắc đã có thể đọc vị được tất cả những gì thuộc về tôi, sắc mặt trở nên nghiêm túc và kiên định, nói rằng chúng ta sẽ không đi máy bay hay tàu hỏa, anh sẽ lái xe đưa em đi.
“Anh thì sao?”
“Anh đi cùng em.”
Tôi nghĩ rằng, tôi đã yêu đúng ngườirồi.
Sau đó, anh nhanh chóng thu xếp đồ đạc, quần áo của hai chúng tôi, điện thoại và các loại giấy tờ. Những đồ cồng kềnh chúng tôi đều bỏ lại, anh ấy nói một tháng nữa anh ấy sẽ quay lại xử lý nốt, bàn giao công việc và cắt đứt liên hệ với thành phố này.
Anh ấy cứ bận rộn như vậy, giống như trước đây, chỉ cần tôi ra lệnh, không cần tôi phải động tay.
Giống như, đây là kế hoạch chúng tôi đã vạch ra từ rất lâu rồi.
“Em xin lỗi” tôi nói: “Đột ngột như vậy.”
“Chỉ cần không rời xa anh thì thế nào cũng được.”
Nhưng ngay khi chúng tôi kéo vali đến bãi đậu xe dưới tầng hầm thì đã có một nhóm người mặc đồ đen đứng đợi sẵn.
Họ đứng ngay cạnh xe của Dương Lâm, nhìn thấy chúng tôi đi tới gần liền chạy bổ về phía chúng tôi.
Tôi biết, không thoát nổi rồi.
“Chạy nhanh lên, mau!”
Dương Lâm nói, vứt bỏ tất cả đồ đạc, anh nắm tay tôi chạy về phía thang máy. Nhưng ở đó xuất hiện bốn người áo đen, ai cũng cao to vạm vỡ, phải đến 1m9.
Dương Lâm ngay lập tức quay đầu, kéo tay tôi chạy về bãi đậu xe, muốn chạy về phía lối ra. Vừa mới chạy được mười mấy mét, một người đeo kính đen toàn thân mặc đồ đen xuất hiện ở lối ra.
Hắn ta đá một cước vào bụng của Dương Lâm.
Dương Lâm đau đớn kêu lên một tiếng và quỳ xuống đất.
“Khốn kiếp…” anh nghiến răng.
Người mặc áo đen lại bồi thêm một cước, lần này Dương Lâm không phát ra được âm thanh nào nữa.
Hắn ta bắt lấy tôi, muốn đưa tôi đi. Nhưng Dương Lâm nắm tay tôi kéo lại, không hề buông tay.
Người mặc áo đen rút ra một thanh đoản côn, quật mạnh vào cánh tay của Dương Lâm.
Tôi nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan.
Dương Lâm ôm lấy cánh tay nằm vật ra đất, tôi khóc khàn cả tiếng, bị đám người đó lôi đi một cách thô bạo khỏi anh ấy.
Rất nhiều người mặc áo đen ập đến vây lấy Dương Lâm.
Mặt của anh bị máu tươi bao phủ nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía tôi.
Tôi khóc, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ được gặp lại anh ấy nữa.
Đột nhiên, Dương Lâm chạy vụt ra từ đám người đang bao vây lấy anh ấy chạy về phía tôi, khi cách tôi rất gần, anh ấy tung cú đấm vào mặt tên kính đen đang bắt tôi đi.
Chiếc kính đen vỡ tan, để lộ ra ánh mắt vô cùng hung hãn.
Dương Lâm muốn cướp lấy tôi từ tay hắn, nhưng tên đó rất nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay bị thương của anh ấy, sau đó dùng đầu húc vào mũi anh ấy. Dương Lâm bị đánh đến nỗi ngất đi, lúc này đám người áo đen đã đuổi kịp, tiếp tục vây lấy anh ấy đánh đập dã man.
Bọn chúng lôi vũ khí ra, mỗi nhát giáng xuống đều nghe thấy âm thanh của xương thịt đang bị tổn hại nặng nề.
“Dừng lại!” Tôi gào lên, nhưng không ai nghe tôi.
“Ai còn đánh nữa, tôi sẽ bảo Lại Thành Tuấn giết luôn người ấy!”
Bọn chúng vẫn tiếp tục đánh, máu của Dương Lâm chảy ra thành vũng, nhuộm đỏ cả một phần mặt đất.
“Chú Tề! Tôi biết chú đang ở đây! Tha cho anh ấy, tôi sẽ đi cùng chú!” Tôi hét lên, cổ họng đau rát như có lửa đốt.
Xa xa một chiếc xe bỗng nhiên bấm còi.
Dương Lâm ngã xuống đất, đến sức để quay đầu nhìn tôi cũng chẳng còn.
Nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng anh nói.
Anh nói: “Đừng rời xa anh nữa.”
Đừng rời xa anh nữa….
Cuối cùng, tôi ngồi lên xe của chú Tề.
“Cho hai người đưa hắn đến bệnh viện.”
Chú Tề hất mặt, hai người áo đen quay người bước đi.
Khi cửa đóng lại, tôi nghe thấy tiếng gào thét rất bi thảm vọng lại từ bãi đậu xe.
7. Dương Lâm
Ngày thứ ba sau khi nhập viện, tôi bị thẩm vấn.
Họ nói với tôi, Châu Tiểu Mạt chết rồi.
Hung thủ là tôi.
“Tôi không giết cô ấy.”
“Cậu không giết cô ấy? Thế xác cô ấy tại sao lại xuất hiện ở căn nhà của cậu?”
Người cảnh sát hình sự thẩm vấn tôi quăng cho tôi mấy tấm ảnh, là của Châu Tiểu Mạt. Cô ấy nằm nghiêng trên chiếc thảm lông ở nhà tôi, khóe miệng sùi bọt trắng, trên cổ có vết bầm xanh tím, trên người toàn là vết thương mới.
Có một tấm ảnh bên trên ghi chú, trên cổ Châu Tiểu Mạt có một vết kim đâm. Đó là vết thương chí mạng.
Tôi nghiến răng ken két, cảm tượng răng muốn vỡ ra đến nơi.
“Cái này là của cậu phải không?” Cảnh sát đưa ra một chiếc thắt lưng da đã bị cháy gần hết cho tôi xem.
“Không phải.”
“Thế cái này?” Anh ta lại đưa ra vài ống tiêm và mấy gói bột trắng nhỏ.
“Tôi không chơi thuốc.”
“Chúng tôi bắt được cậu trong bệnh viện, trong máu cậu có cái gì chúng tôi đều biết rõ.” Anh ta bước đến túm lấy tay áo tôi vén lên, ven cánh tay của tôi chi chít vết kim tiêm đâm. “Cậu buôn ma túy, chỉ là cậu không chơi, cho đến ngày hôm đó khi cậu giết Châu Tiểu Mạt, cậu mới bắt đầu thử.”
“Mẹ nó chứ, tôi đã bảo tôi không giết cô ấy!”
“Ai có thể chứng minh?”
“Tôi đã nói rồi!”
“Tôi cũng nghe đủ rồi, cậu nói ChâuTiểu Mạtbị người khác truy sát, cậu muốn đưa cô ta đi. Được rồi, thế tại sao đồ đạc trong nhà cậu không bị thiếu gì cả? Cậu nói cậu bị đám người đó đánh, được, đến họ là ai cậu cũng không biết. Tại sao đánh cậu cậu cũng không biết!” Cảnh sát chống hai nắm đấm xuống chiếc bàn sắt dùng để thẩm vấn. “Mẹ kiếp cậu lừa trẻ lên ba à?”
“Tôi không hỏi về quá khứ của cô ấy, tôi cũng không muốn biết, không quan tâm.”
Cảnh sát cười nhạt, hấp háy mắt nghiến chặt răng, “Muốn diễn vai kẻ si tình đúng không? Thật buồn nôn!”
“Tôi không lừa anh. Chúng tôi quen nhau ở quán bar, sau đó yêu nhau, khi đó cô ấy…đã có bạn trai rồi, vì điều này mà chúng tôi phải chia tay, ba tháng sau cô ấy đến tìm tôi, trên người có rất nhiều thương tích.”
Những tấm ảnh đó vẫn bày ra trước mắt tôi, khiến tôi phải nghĩ lại khi đó tôi bôi thuốc cho ChâuTiểu Mạtnhư thế nào. Tôi vốn muốn đưa cô ấy đến bệnh viện nhưng cô ấy không chịu, nói rằng chỉ để cho mình tôi xem, tôi bôi thuốc rất cẩn thận nhẹ nhàng nhưng cô ấy vẫn đau run lên, lặng lẽ rơi nước mắt, có vài chỗ vết thương sâu quá, cô ấy không chịu được phải kêu lên thành tiếng. Tôi sốt ruột, nói rằng em mau cho anh biết hắn là ai, em nói đi!
ChâuTiểu Mạtkhi đó hỏi tôi rằng: “Anh có thể giết hắn không? Không được đúng không, không giết được, em sẽ không nói cho anh đâu.”
Dương Lâm, chúng ta sống những ngày bình yên thôi có được không, em xin anh.
“Tôi hứa vớicô ấy, sẽ sống thậtvui vẻ cùng với cô ấy.”
“Được.” Cảnh sát vỗ vai tôi. “Cậu không nói, tôi nóigiúp cậu. Cậu và ChâuTiểu Mạtnửa năm trước quen nhau và trở thành tình nhân, trong khoảng thời gian này cô ta không hề trú tại trường học, thường xuyên trốn học, toàn thân mặc đồ hiệu. Tôi đã điều tra công việc của cậu, làm phân tích tài chính, gia thế một hai triệu vạn không thể nuôi nổi cô ta. Tôi cho rằng vì lý do này mà hai người phát sinh mâu thuẫn…”
“Không nuôi nổi, thế sao không đổi người khác?” Anh ta nhấc chiếc thắt lưng da bị thiêu cháy gần hết kia lên, “Là bởi vì xuhướng thích ngược đãi của cậu…”
“…may mà những người làm nghề này như cậu quan hệ rất rộng, muốn kiếm tiền nhanh có rất nhiều cơ hội.” Cảnh sát chỉ vào gói bột trắng trên bàn. “Nhưng con đường buôn bán của cậu gặp trục trặc, cậu một người ngoại lai lại động đến ma túy, miếng bánh béo bở của thế giới ngầm, để kẻ khác nẫng mất.”
“27/6/2019, cậu bắt đầu lấy ChâuTiểu Mạtra làm công cụ để phát tiết, nhưng chơi chán rồi, cậu lại muốn thử thứ hàng mà mình bán lâu nay. Lần đầu tiên mà, đều rất là high, cậu kéo theo cả ChâuTiểu Mạtchơi cùng.”
“…sau đó cậu ra ngoài, theo thói quen tiêu dùng của cậu, cậu đi mua rượu, nhưng đụng độ với tổ chức buôn ma túy đó, họ đã đánh cậu một trận rồi đưa đến bệnh viện. Nhưng ChâuTiểu Mạtkhông có ai chăm sóc, nên đã chết ngay tại nhà của cậu!”
Họ đã thẩm vấn tôi hơn hai mươi tiếng đồng hồ.
Suốt cả quá trình tôi chìm trong tuyệt vọng.
Chỉ đến khi cảnh sát nói ra giả thuyết hoang đường này, tôi mới bình tĩnh suy nghĩ lại một lượt, cái chết của Tiểu Mạt, án oan của tôi và cả quá trình thẩm vấn.
Tôi làm nghề phân tích tài chính, đã từng học về tâm lý học, có một chút tương đồng với kĩ thuật thẩm vấn của họ.
Anh ta kích động tôi, chế nhạo tôi, sau đó buộc tội tôi, đều là côngviệccủa anh ấy.
Đợi đến khi lí trí của tôi dần mất đi, anh ta sẽ liên kết tất cả chứng cứ lại, sau đó khoanh vùng lỗ hổng lại để tìm ra chân tướng.
Chân tướng không quan trọng, lỗ hổng mới quan trọng.
Nghi phạm sẽ không nhịn nổi mà để lộ ra lỗ hổng, chỉ cần phản bác lại là sẽ bị họ phá giải.
“Anh cảnh sát, anh biếtlànhững chứng cứ kia đều có thể làm giả được mà, tại sao thắt lưng lại bị đốt, nhà của tôi sao lại gọn gàng quá mức như thế, còn Tiểu…” tôi nén lại sự khó chịu trong lòng, “Còn những vết thương trên người Tiểu Mạt, có phải là đã vượt quá cả tiêu chuẩn của những hành vi như này không? Anh đã đến hiện trường rồi, chắc chắn anh biết rõ.”
Cảnh sát không nói gì, anh ta dĩ nhiên hiểu rõ, chỉ là anh ta buộc phải coi mỗi nghi phạm là hung thủ để thẩm vấn bằng tất cả khả năng của mình.
“Cho tôi xin một điếu thuốc.”
Cảnh sát không từ chối. Hai tay tôi bị còngđặt trên chiếc bàn bằng sắt, anh ta rút ra một điếu thuốc nhét vào miệng tôi và giúp tôi châm lửa.
Thuốc của anh ta mùi vị rất nồng, cộng thêm cơ thể tôi đã quá suy nhược, hít được vài hơi đã cảm thấy say rồi.
Đây là cảm giác tôi cần lúc này.
“Muốn lãng phí thời gian của tôi đến bao giờ?”
Cảnh sát cười nhạt. Anh ta vây tay, kêu trợ thủ tắt máy tính và rời khỏi căn phòng.
“Cậu muốn đấu với tôi phải không? Chỉ cần tắt camera đi, cậu có tin tôi đánh chết cậu ngay bây giờ không?”
“Tôi không muốn đấu với anh, tôi muốn phó thác hậu sự của tôi.”
“Cậu nói gì?”
“Tôi biết căn phòng này vẫn còn camera, những lời tôi nói sau đây coi như là di chúc của tôi đi. Toàn bộ tiền trong tài khoản của tôi ủy thác cho anh, cảnh sát Phương Cảnh Duệ, chuyển cho viện trưởng Lương của viện phúc lợi Nam Sơn thành phố Thần Xuyên. Tôi là trẻ mồ côi, tôi coi ông ấy như cha mình.”
Cảnh sát sững người, đây là lần đầu tiên anh ta có biểu cảm kinh ngạc thế này.
“Thằng nhóc này, vụ án còn chưa kết thúc, cậu sống hay chết sẽ do pháp luật quyết định.”
Tôi gật đầu, tôi biết anh ta nói câu này không còn ra vẻ phô trương uy thế nữa, trong lòng anh ta hẳn đã đồng ý rồi.
“Cảm ơn anh. Làm bẩn chỗ này của anh, thật ngại quá…”
“Cậu định làm gì?”
Tôi không để cho anh ta có thời gian phản ứng, cơ thể rướn về phía trước hướng về phía đôi tay đang bị còng.
Tôi cắn mạnh lấy ngón đeonhẫn trên bàn tay trái của mình.
Cảnh sát ngay lập tức kêu lên, hai tay đặt lên vai tôi kéo về phía sau, gọi thêm vài người cảnh sát nữa vào phòng thẩm vấn.
Nhưng họ không kịp nữa rồi.
Tôi đã dùng răng tìm ra khới nối của ngón tay và cắn nát nó.
Say thuốc không khiến cơn đau giảm đi.
Xương và thịt bị răng tôi dễ dàng cắt lìa ra, nhưng còn sợi gân nàycứng đầu quá.
Mười mấy giây sau, họ không kéo được đầu tôi ra khỏi bàn tay trái, tôi cũng không cắn đứt được sợi gân này.
Cuối cùng, tôi nghĩ ra một cách.
Tôi ngả đầu ra sau, mượn lực mà họ đang cố tách đầu tôi ra…
Sợi gân đó cuối cùng cũng đứt rồi.
“Mau gọi cấp cứu! Chảy nhiều máu quá!” Cảnh sát hét lên, “Cậu bị điên à?”
Tôi nhổ ngón tay kia ra, cười nhẹ, bị máu tươi ở trong miệng làm cho ho sặc sụa.
Tiểu Mạt không còn, ngón đeo nhẫn này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
8. Dương Lâm
Tôi đã thoát khỏi trụ sở cảnh sát thành công, nhưng họ phái bốn người áp giải tôi lên xe.
Tôi ngồi ghế sau, hai bên cạnh là hai cảnh sát, cảnh sát Phương ngồi ở ghế phụ còn một người nữa lái xe.
Kế hoạch của tôi là đến bệnh viện rồi sẽ trốn thoát, nhưng mà bốn người áp giải thế này tôi không có kẽ hở nào để thực hiện.
Hơn nữa cảnh sát Phương vẫn luôn đề phòng tôi. Anh ta là cảnh sát lão luyện, nếu tôi có hành động gì bất thường sẽ ra tay ngay lập tức.
Cắn đứt một ngón tay giúp tôi thoát được sở cảnh sát, nhưng bây giờ không đơn giản đến vậy.
“Shit, chuyện gì thế này?” cảnh sát ngồi bên trái tôi kêu lên, bởi vì anh ta phát hiện ra quần của mình ướt đẫm rồi.
Bởi vì tôi cố nhịn đau, tìm cách kéo cho vết thương rách toạc thêm ra.
Máu chảy rất nhiều, may anh ta phát hiện ra sớm không thì tôi sẽ ngất mất.
“Khó chịu quá…” tôi cố giả vờ nói một cách yếu ớt.
Viên cảnh sát này ngồi nhích ra xa tôi một chút, nói với người đang lái xe: “Cậu Vương cậu có lái nhanh lên không thì bảo, thằng nhóc này sắp chết rồi!”
Xe tăng tốc hơn.
Hành động của tôi khi nãy khiến cảnh sát Phương bị phân tán sự chú ý.
“Anh Phương, tôi sắp đi đời rồi…”
Anh ta không nói gì.
“Việc tôi nói ở phòng thẩm vấn, anh hứa với tôi chứ?”
Trong xe im lặng, ba người cảnh sát còn lại đều đang tập trung nghe tôi nói.
“Có làm được hay không thì cũng nói một lời…”
“Tôi nói rồi, việc sống chết của cậu do pháp luật định đoạt.”
Anh ta đáp lời rồi, vậy là đã vào tròng.
“Không phải chuyện đó, ý tôi là việc kia cơ.”
“Việc nào?”
“Số tiền kiếm được từ 3kg mai thuý đó, anh rửa tiền giúp tôi…” Tôi cố tình nói giọng yếu ớt, nếu người trong xe đều đang cho rằng tôi đang hôn mê do mất quá nhiều máu, vậy họ cũng sẽ tin những lời tôi nói là sự thật.
“Giúp tôi nhé…”
Anh ta không nói gì, nhưng tay đã nắm chặt lại thành nắm đấm.
Vẫn còn thiếu một chút nữa.
“Anh nuốt của tôi mười triệu rồi còn chê ít à? Anh muốn bao nhiêu?”
Cảnh sát Phương thở dài, định quay sang bên phải rút súng để đập cho tôi một trận, nhưng lúc này 3 cảnh sát còn lại trong xe đều đang hướng mắt về anh ta.
Tôi bổ nhào lên phía trước túm chặt lấy cần số và dùng hết sức đẩy về phía trước.
Xe đang chạy với vận tốc cao, phanh gấp như vậy nên bị lật xe, không biết đã lộn nhào bao nhiêu vòng mới dừng lại.
Chỉ có tôi có sự phòng bị, chỉ có tôi vẫn còn tỉnh táo.
Tôi bò ra từ cửa kính vỡ vụn của xe, mò trong túi người cảnh sát ngồi cạnh lấy được chìa khoá còng tay và tự mở khoá cho mình.
Khi tôi bước đi được một đoạn đột nhiên nghe thấy tiếng hét phía sau lưng.
“Đứng lại!”
Là cảnh sát Phương.
Anh ta đứng đó, trên đầu đầy máu đang chĩa súng về phía tôi.
“Dương Lâm, hợp tác với tôi, tôi sẽ phá được vụ này.”
Tôi lắc đầu, “Hắn ta đến chứng cứ còn có thể nguỵ tạo được, cho dù có bị bắt cũng không thể chết được.”
Lúc này tôi mới nhìn rõ, chân anh ta bị thương nghiêm trọng, không thể nào đuổi kịp tôi được nên mới mang súng ra uy hiếp.
“Nếu hắn ta có tội, pháp luật sẽ trừng trị hắn!
Anh có giết được hắn không? Khi đó Tiểu Mạt đã hỏi tôi. Khi ấy tôi không giết được hắn, vì tôi còn có Tiểu Mạt, vẫn còn cuộc sống của mình.
Còn bây giờ tôi là kẻ đã mất tất cả.
“Tôi muốn tự tay giết chết hắn.”
“Vớ vẩn, cậu có manh mối không?”
“Có.”
Tôi quay lưng và rời đi.
“Cậu đứng lại cho tôi.”
Anh ta vẫn hét lên như vậy nhưng không hề nổ súng.
9. Dương Lâm
Thời buổi này, chỉ cần có tiền là có tất cả.
Còn một kẻ đường cùng như tôi việc gì cũng có thể làm được.
“Chú Tề”. Khi ở bãi để xe dưới tầng hầm Tiểu Mạt từng nhắc đến. Đây là manh mối của tôi. Dựa theo cái tên này và những gì Tiểu Mạt phải chịu đựng, tôi sẽ bắt hắn phải đền nợ máu.
Chú Tề không phải là hung thủ, hắn chỉ là người thực hiện mệnh lệnh.
Người đàn ông trung niên họ Tề có thể điều khiển được cả đám tay sai hung hãn đó hẳn là địa vị rất cao, không thể nào không dính dáng gì đến xã hội đen, được tôn là “chú” có nghĩa là hung thủ thực sự rất coi trọng hắn, đã phục vụ nhiều năm ở tổ chức của hắn.
Quan trọng nhất, hắn chính là sợi dây liên lạc giữa Tiểu Mạt và hung thủ.
Tất cả những thông tin trên cộng thêm sự giúp sức của một hacker đều đã hiện ra đầy đủ trước mắt tôi.
Tiểu Mạt trước đây từng là người mẫu hợp đồng của công ty Vạn Phong, trong suốt khoảng thời gian ở bên tôi cô ấy vẫn là người thuộc công ty này.
Chủ tịch điều hành của công ty này tên là Tề Chính Vinh, 58 tuổi, trước đây từng ngồi tù 7 năm vì ngộ sát, sau đó đã ngồi tù thêm vài lần nữa vì làm ăn phi pháp.
Sau lưng hắn là một tập đoàn kinh doanh của gia tộc, gia tộc này họ Lại.
Hung thủ rất có thể là người nhà họ Lại, nhưng địa vị của họ quá cao, không thể động đến được. Có thể động đến được chỉ có Tề Chính Vinh.
Một người đàn ông trung niên, điểm yếu nhất chính là gia đình.
Ba ngày sau khi thoát được từ xe cảnh sát, tôi tìm đến nhà của Tề Chính Vinh lúc nửa đêm.
2 vợ chồng hắn đang ngủ rất say.
Tôi từ từ kéo tay của vợ hắn ra đặt trên tủ đầu giường sau đó dùng dao đâm xuyên qua.
Âm thanh thảm thiết kêu lên, Tề Chính Vinh bừng tỉnh, vội vã mở ngăn kéo đầu giường của hắn rút ra một khẩu súng và chĩa về phía tôi.
Tôi hơi phấn khích. Có thể tàng trữ súng tại nhà riêng thế này, còn giấu ngay tủ đầu giường, hắn chắc chắn là người tôi cần tìm rồi.
“Ai đã giết Châu Tiểu Mạt?”
Tôi kéo vợ hắn đến chắn trước mặt mình, rút con dao đầy máu đang cắm trên mu bàn tay cô ta ra và kê dưới cổ cô ta.
“Đáng lẽ lúc đó tao phải giết mày.”
“Tao bây giờ cũng coi như đã chết rồi.” tôi không có thời gian nghe hắn lảm nhảm, bèn dùng mũi dao đâm một nhát vào vai của người phụ nữ này, sau đó lại kề dao vào cổ cô ta. “Nói mau!”
“Cậu… cậu bỏ dao xuống từ từ nói…”
“Trả lời sai rồi.” tôi lấy mũi dao đâm tiếp một nhát vào bả vai phải của cô ta. “Nhát tiếp theo sẽ là cột sống.”
“Đm” Tề Chính Vinh cuống lắm rồi, hắn ta hẳn không nghĩ rằng tôi tàn nhẫn đến vậy.
Tôi đương nhiên là tàn nhẫn rồi.
Người yêu của tôi đã chết rồi.
“Dương Lâm mày không muốn sống nữa phải không?”
Hắn nói đúng.
Nói được làm được, tôi lấy dao đâm một nhát vào cột sống người phụ nữ này, cô ta gào lên thảm thiết, nước mắt lã chã cầu xin tôi và chồng cô ta.
Có lẽ cô ta cũng là một người lương thiện.
Lẽ nào Châu Tiểu Mạt thì không phải sao?
“Nhát tiếp theo sẽ là tim.”
Cuối cùng Tề Chính Vinh cũng buông súng và quỳ xuống đất.
“Lại Thành Tuấn.”
Tôi gật đầu.
“Đưa súng cho tao, mày sẽ được sống.”
Tề Chính Vinh không lừa tôi.
Tôi bỏ ra mười vạn tệ để thuê một hacker, anh ta đã hack được tất cả dữ liệu liên quan đến Lại Thành Tuấn, còn tìm được rất nhiều file trong máy tính của hắn.
Ở trong đó có rất nhiều clip về các cô gái bị ngược đãi, dung lượng khoảng 200G. Tôi yêu cầu anh ta nén lại chuyển cho tôi. Mãi đến khi trời sáng mới tải được hết.
Buổi trưa ngày hôm sau, tôi đã tìm ra trong đám clip đó hình ảnh cuối cùng của Tiểu Mạt.