Tên truyện gốc: Người yêu không thuộc về tôi (Thượng)
Truyện nằm trong series “Những vụ kỳ án và góc tối nhất trong lương tâm con người” của tác giả Lưu Tiểu Khiêm.
Tôi đã yêu một cô gái nhỏ hơn mình mười mấy tuổi. Khi mới gặp lần đầu tiên, tôi đã biết cô ấy đang được người khác bao nuôi.
Lần gặp đầu tiên là ở một quán bar. Sau khi chia tay vợ chưa cưới được ba tháng, tôi cắt đứt liên lạc với mọi người. Hội anh em của tôi không nhịn nổi nữa, bèn kéo tôi đi bar, còn rủ thêm cả mấy cô gái mới vừa quen biết.
Mục đích cuối cùng của những cuộc hẹn hò kiểu này chắc mọi người cũng hiểu.
Nhưng tôi không thích những cô gái đó, tôi từng này tuổi rồi, cũng đủ khả năng để nhận biết nhan sắc thật sự dưới lớp make up dày cộp kia.
Khi những người đi cùng đã lần lượt về hết, tôi ngồi uống rượu một mình ở sopha, tôi cảm thấy buổi tối hôm nay thực sự không có một chút sức lực nào.
Ngay lúc này, có một cô gái trẻ đi đến bên tôi, mặc áo phông và váy ngắn, dáng dấp vừa nhỏ vừa gầy, làn da nõn nà đến quá mức, rõ ràng là một cô nữ sinh.
“Này chú, có muốn làm một ly không?” – cô gái đó nói.
Nếu là lúc bình thường, có lẽ tôi sẽ hỏi chắc là còn chưa tốt nghiệp đại học hả, sau đó bảo cô ấy về sớm đi, nhưng tốinay, tôi chẳng buồn nghĩ đến chuyện giảngđạo lý.
Tôi mở một chai Yamazaki mới (một loại Whisky của Nhật Bản), nói: “Nói trước nhé, ngoài kia đầy bọn cơ hội, nếu cô mà xỉn ra đây rồi, tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Như đã giao hẹn, chúng tôi cùng nhau uống rượu, càng uống càng nhiều, người đã ngấm rượu rồi, cử chỉ cũng không còn giữ lịch sự nữa. Tôi và cô ấy ngồi sát gần nhau hơn, vì tiếng nhạc ở bar quá ồn ào, mỗi một câu nói ra đều phải ghé sát tai mới nghe rõ. Tôi thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng hôi hổi của cô ấy.
“Chú à, chú cũng vất vả lắm phải không?”
Tôi bật cười. Tuổi của cô nhóc này, có hiểu được vất vả là gì không?
Tôi quay qua nhìn cô nữ sinh ấy, cô ấy vừa dứt lời, chưa kịp lùi về chỗ, thế là tôi vô tình hôn lên má của cô ấy.
Rất mềm.
Chúng tôi bất động nhìn nhau. Cô gái có gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, lớp make up rất nhẹ, nét mặt ửng hồng vì hơi rượu.
Quán bar này đắt nhưng sắt ra miếng, bởi vì thu hoạch tối nay khiến tôi vô cùng vừa ý.
Ở thành phố này, căn hộ của tôi không phải là nhỏ. 2 phòng ngủ 1 phòng khách, phòng khách có tivi laser và hệ thống âm thanh hiện đại của Hivi, thảm lông cừu làm thủ công và ghế sopha bằng da thật, phòng ngủ chính có chiếc giường to đủ để trầm mình vào đó, tôi tin rằng bất kì cô gái nào vào đây đều sẽ muốn sống ở đây.
Sau khi đưa cô gái về nhà, chúng tôi uống vài ly rượu vang gọi là tượng trưng, sau đó cô gái nói cô ta say rồi, muốn đi tắm. Cô ấy lấy trong tủ quần áo của tôi ra một chiếc sơ mi to quá khổ so với cơ thể của cô ấy, rồi bước vào phòng tắm. Tôi biết tiếp theo hẳn sẽ là một màn kích thích lắm đây, nhưng đầu đã đau lắm rồi, chờ cô ấy tắm xong thì có lẽ tôi đã say không biết gì.
Thế là tôi ngồi dậy, bước vào phòng tắm, sau đó mọi chuyện xảy ra rất tự nhiên.
Cho đến 4h sáng, chúng tôi mới ôm nhau ngủ thiếp đi, 11h sáng hôm sau, cô ấy bị chuông báo thức của điện thoại đánh thức.
“Chết cha, còn phải đi thi nữa.” Cô ấy vội vã ngồi dậy thay quần áo.
“Ăn xong đã rồi đi, anh đưa em đi.” Tôi đã làm 2 phần ăn sáng, bưng 2 chiếc đĩa đứng trước cửa.
Cô ấy đang mặc quần áo, bỗng dừng lại một chút, sau đó bước qua nhận lấy đĩa ăn và bắt đầu ăn. Ăn được một nửa, cô ấy bỗng nhiên nhoẻn cười, miệng nhỏ xinh như trái anh đào, rất xinh.
“Sao thế?”
“Trứng ốp giống hệt bà nội em làm, vừa to vừa mềm mại lại còn lòng đào nữa.”
Cô ấy ăn vội vàng hết bữa sáng, uống hết nửa hộp sữa sau đó chuẩn bị rời đi.
“Em tự gọi xe được rồi, anh cứ ở nhà đi.”
Tôi cũng không nài nỉ nữa, nhìn cô ấy rời đi, bất giác hỏi: “Em tên là gì thế?”
Hỏi câu này có vẻ không đúng quy tắc cho lắm, những cô gái săn mồi ở bar, đến wechat để liên lạc cũng đều là nick phụ.
“Em tên Châu Tiêu Mạt.”
“Ừ, là tên thật à?”
“Tất nhiên là tên thật rồi.”
1. Dương Lâm
Cô ấy được người khác bao nuôi.
Lần đầu gặp gỡ, trên người cô ấy thứ đồ rẻ nhất là chiếc áo phông của Valentino, giày Dior, đồng hồ Chanel, hơn nữa những lần gặp sau mỗi lần đều thay một bộ không giống nhau. Một cô nữ sinh chưa đầy 20 tuổi ăn mặc như thế này, có thể là tiểu thư nhà giàu, cũng có thể là hot girl trên mạng, nhưng tối hôm đó, cảm giác khi mà chúng tôi ôm nhau không thể giả dối được.
Cho nên, ngay từ khi bắt đầu, tôi chỉ thích vẻ đẹp của cô ấy.
Châu Tiểu Mạt chí đến ở cùng tôi đúng 1 ngày trong tuần, không hơn không kém.
Chúng tôi giữ khoảng khách với nhau, tôi không bao giờ chủ động liên lạc với cô ấy, nếu cô ấy muốn đến tìm tôi sẽ báo với tôi trước một ngày. Sau đó tôi sẽ dời hết công việc của ngày thứ hai lại, bởi vì cô ấy sẽ nghĩ ra đủ trò khiến tôi cả đêm đó mất ngủ.
Cô ấy là ánh sáng trong cuộc sống tămtốivô vị của tôi, cho nên dù là trò quái dị đến thế nào tôi cũng sẽ cùng cô ấy thực hiện hết. Ở dãy phố toàn quán bar, uống từ quán đầu phố cho đến quán cuối phố, hôn nhau dưới làn nước biển, dùng gối để đánh trận, khiến cho căn phòng toàn là lông vũ bay mịt mù, ôm nhau nằm trên mặt đất phủ đầy tuyết.
Ngày hôm đó, Tiểu Mạt muốn lên đỉnh núi Nam Sơn đón bình minh, nhưng lúc đó vừa mới qua 12h. Cô ấy bảo thế chúng ta cứ ngắm trăng trước đi đã. Tôi đấu không lại cô ấy, đành lái xe đưa cô ấy lên đỉnh núi giữa đêm.
Hơn 1 tiếng đồng hồ sau, hai chúng tôi đã đứng giữa một bãi đất trống giữa xung quanh là rừng cây um tùm rậm rạp.
Núi Nam Sơn.
Đêm ở trên núi rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu, mặt trăng rất tròn, sáng trong như nước. Tiểu Mạt đứng đó tựa như một bức tranh.
Cô ấy từ từ quay người lại, hai tay ôm lấy cổ tôi, nhón chân lên hôn nhẹ tôi một cái.
“Anh biết không? Ở thành phố này, mặt trăng ở trên núi Nam Sơn là to nhất đó!”
Cô ấy ghé sát tai tôi, giọng nói dịu dàng hơn hẳn: “Em không bao giờ nói dối trước mặt trăng, em hình như thích anh rồi.”
Ở khoảnh khắc đó, tôi đã yêu cô ấy.
Có lẽ bởi vì cô ấy biết vẽ tranh bằng khoai tây chiên, biết dùng chân đá bay dép lê, biết dùng mái tóc ướt nhẹp dụi vào lòng tôi…. Tôi thích tất cả những sự bất ngờ từ cô ấy, không giống tôi vì sống khá chừng mực, cô ấy sống rất nhiệt huyết, như những ngôi sao đang phát sáng dưới ngòi bút của Van Gogh.
Tôi chẳng quan tâm đây có phải là cảm giác thanh xuân mới mẻ hay không, đây chính là thứ mà tôi đã đánh mất.
Lúc này, tôi yêu vô cùng nét thanh xuân của cô ấy, thậm chí đến phát điên. Tôi muốn hiểu Tiểu Mạt hơn nữa, muốn tiến vào cuộc sống của cô ấy, tìm hiểu quá khứ của cô ấy, muốn quan tâm cô ấy như một người bạn trai bình thường, muốn có thể liên lạc bất cứ lúc nào, muốn biết hành tung của nhau, muốn cùng nhau ăn tối, muốn cùng ngồi trên sopha xem phim ăn đồ ăn vặt, muốn cùng chúc nhau ngủ ngon.
Nhưng mỗi khi tôi có suy nghĩ này, lại đột nhiên nhớ đến….
Bản thân tôi mỗi tuần chỉ được gặp cô ấy một lần, hiện tại, cô ấy vẫn đang thuộc về một người đàn ông khác.
Tôi không cam tâm.
Một buổi sáng, tôi tỉnh dậy để chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Mạt, nhưng đợi đến lúc tôi làm xong Hamburger, trứng ốp, sữa tươi, bỗng phát hiện ra cô ấy tỉnh rồi, đang ngồi trên giường nhìn tôi một cách tức giận.
Tiểu Mạt giơ bàn tay phải lên, trên ngón tay có một chiếc nhẫn kim cương, tôi đã nhân lúc cô ấy ngủ mà đeo trộm lên.
Tôi cười, nói đây là viên kim cương thô mà tôi đã mua, dáng nhẫn có thể thay đổi, tôi muốn cô ấy tự chọn.
“Tại sao lại cho em cái này?”
Lời cô ấy nói ra rất lạnh nhạt.
Chưa đợi tôi trả lời, cô ấy bèn tìm cách tháo chiếc nhẫn ra, nhưng nhẫn hơi chật nên không thể tháo ra ngay được.
Khi tôi chọn chiếc nhẫn này, tôi cũng đã nghỉ đến phản ứng của Tiểu Mạt khi nhận được nó, cô bán hàng nói với tôi, anh à, người yêu của anh thật là hạnh phúc đấy. Tôi đã bị câu nói này thuyết phục, thậm chí chưa từng nghĩ là Tiểu Mạt lại chẳng có tí cảm động nào.
Khi không thể làm gì được, Tiểu Mạt đứng bật dậy bước vào phòng vệ sinh. Thế là tôi đi theo, nhìn thấy cô ấy đang dùng xà phòng gột rửa để tìm cách tháo chiếc nhẫn này ra.
Chứng kiến cảnh ấy, tôi đau lòng chết đi được, nhưng biết làm sao?
Một người đàn ông ba mươi tuổi, trải qua bao nhiêu thất bại trong tình cảm, vốn dĩ sớm đã hiểu rằng “Dù có yêu đến thế nào cũng nên giữ lại ba phần cho bản thân mình”. Tại sao lại bị xúc động đến thế này.
“Để anh giúp em.”
Tôi đưa tay ra, lại bị cô ấy đẩy ra.
“Tại sao lại tặng nhẫn cho em? Anh biết em là người thế nào không?”
Tôi đương nhiên biết, cô ấy thuộc về người đàn ông khác.
“Hay là chúng ta ở bên nhau đi?” Tôi không nhịn được bèn nói ra câu này.
Lúc này cô ấy đã tháo được nhẫn ra, vì lực kéo quá mạnh nên chiếc nhẫn bị văng ra xa, rơi trên sàn của phòng tắm, phát ra tiếng leng keng, sau đó cả căn phòng chìm vào im lặng. Mãi sau đó, chúng tôi cũng không nói chuyện, cũng chẳng ai để ý đến chiếc nhẫn ấy nữa.
“Anh chắc cũng hiểu mà Dương Lâm, anh có thể ham muốn cơ thể của em, cơ thể của em…” Châu Tiểu Mạt ngừng lại một chút, “Cơ thể của em không đáng giá, nhưng em không thể cho anh bất kì lời hứa nào cả.”
“Em có thể rời xa anh ta…”
“Đừng nói nữa…”
“Rời xa anh ta đi, anh nuôi em.”
Môi cô ấy run lên, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống không ngăn được. Tôi biết cô ấy không hề thoải mái, nên đành tiến đến định ôm lấy cô ấy, ai ngờ bị đôi tay mềm mại của cô ấy đẩy ra.
Cô ấy vẫn cứ cúi đầu như vậy, nhìn chiếc nhẫn lăn lóc trên sàn.
“Khi anh đưa em chiếc nhẫn này, chúng ta đã không còn có thể gặp nhau nữa rồi.”
Tôi hoảng hốt “Thế anh cất đi, chúng ta coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra được không?”
Cô ấy lắc đầu.
“Châu Tiểu Mạt” tôi hít một hơi thật sâu, “Anh thích em, à không…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Anh yêu em.”
“Sao anh lại ngốc như thế chứ!” Tiểu Mạt cười phá lên, “Khoảng thời gian này em cũng rất vui, em chưa từng vui như thế bao giờ…”
“Vậy ở bên anh đi, có được không?” Tôi biết cô ấy mềm lòng rồi, tôi tìm cách để thuyết phục cô ấy, nhưng trong đầu tôi tự nhiên trống rỗng. Tôi biết tôi đã bị nước mắt của Tiểu Mạt làm cho tôi mất đi lý trí rồi. “Em khóc đến như thế này rồi mà còn nói là không yêu anh à?”
Châu Tiểu Mạt không dám nhìn tôi, nước mắt rơi từng giọt lên mu bàn chân, “Nếu anh không yêu em thì tốt rồi, chúng ta có thể cứ thế này mà sống tiếp…”
“Cứ mãi như thế này ư? Mỗi tuần gặp một lần, sau đó mất liên lạc? Em muốn như thế còn anh thì không!”
“Mỗi lần em rời đi anh đều lo sợ sẽ không được gặp lại em nữa, một tuầnliền…” mỗi một câu chữ phát ra từ cổ họng tôi đều nghẹn lại “Ngày nào anh cũng lo, anh…”
Tiểu Mạt đột nhiên ôm lấy tôi, hôn tôi thật sâu.
Môi cô ấy rất mềm, nước mắt lại mặn chát.
Sau đó, cô ấy cúi xuống nhặt chiếc nhẫn lên, dúi vào tay tôi.
“Anh giữ lấy cho một cô gái tốt hơn đi.”
Sau đó cô ấy thay đồ và bỏ đi.
2. Châu Tiểu Mạt
Tôi là Châu Tiểu Mạt, là người tình của Lại Thành Tuấn.
6 tuổi, tôi mất bố. Mẹ tôi bỏ đi đến miền Bắc cùng một người đàn ông khác, đưa tôi về cho bà nội. 16 tuổi, bà nội tôi mắc bệnh nặng.
Tôi bắt đầu đi kiếm tiền, livestream, ký hợpđồngvới công ty quản lý streamer, sau đó công ty phá sản, tôi bắt đầu đi làm lễ tân, đi làm PG, một tháng cũng được mấy nghìn tệ, nhưng cũng không đủ chữa trị cho bà.
Sau đó, tôi làm người mẫu cho một triển lãm xe Mini cooper, bị Lại Thành Tuấn để ý.
Lại Thành Tuấn khi đó 41 tuổi, có gia đình, hình như là chủ tịch một côngtynào đó. Ông ta để cho trợ lý đến xin phương thức liên lạc của tôi, buổi chiều của ngày hôm sau, hẹn tôi đến công ty với danh nghĩa phỏng vấn, sau đó đưa ra mức giá mà tôi khó có thể chối từ.
Đó là lần đầu tiên tôi được ngồi Bentley.
Khi đó trên xe chỉ có tôi và một tài xế, tôi hỏi đi đâu, tài xế chỉ nói đi đến hội quán riêng tư của ông Lại. Sau đó hai chúng tôi không ai nói gì nữa.
Gần đến nơi, tài xế đột nhiên hỏi tôi: “Cô làm gái bao bao giờ chưa?”
Tôi đơ cả người, lắc đầu: “Chưa bao giờ”.
“Ừ, lên đi, lên tầng 4 và đọc tên của cô ra.”
Khi rời xe, tôi nhìn thấy tài xế lấy điện thoại ra nhắn một tin: Qua rồi.
Khi đó tôi không hiểu dòng tin nhắn ấy là ý gì.
Tầng 4 là một căn phòng rất rộng, 4 5 người đàn ông bước đi loạng choạng, số lượng người nữ nhiều gấp đôi số người nam, ai cũng ăn mặc vô cùng lộng lẫy, đi bên cạnh những người đàn ông. Khi tôi bước vào, người đàn ông ngồi ở vị trí ghế chính ngẩng đầu lên, tôi biết đó là người đàn ông mà họ gọi là ông Lại, là ông chủ ở đây.
Nhưng ánh mắt đó thật đáng sợ, vừa lạnh lùng vừa hung hãn, kèm theo một nụ cười lớn.
Mãi sau này tôi mới biết, đó là phản ứng sau khi hút cần. Tôi muốn rời đi, vừa quay lại liền bị hai người đàn ông cao hơn 1m9 chặn lại. Tôi bất lực, đành ngồi ở bên một góc bàn.
Lại Thành Tuấn dừng lại mọi động tác, nhìn chăm chăm vào tôi.
Một người đàn ông trung niên trong bữa tiệc đứng dậy bước đến bên tôi, đưa tay về hướng ghế chính làm động tác mời, nói mời cô ngồi bên cạnh ông Lại.
Tôi có thể cảm nhận được sự uy nghiêm của người đàn ông này, không dám cự tuyệt, nhưng lại không dám đồng ý, thế là tôi ngồi im.
Người đàn ông trung niên cười nhẹ một cái rồi cúi xuống, nói vào tai tôi: “Nếu không đi, đêm nay cô không bước được ra khỏi đây đâu.”
Tôi do dự một chút, sau đó đứng dậy ngồi đến bên cạnh Lại Thành Tuấn. Nhưng chưa kịp ngồi xuống, ông ta đã kéo tôi vào lòng một cách thô lỗ, rót đầy mấy cái ly đế cao ở trên bàn, bảo tôi là người mới đến, phải uống hết.
Tôi chưa kịp phản ứng, không dám nâng ly lên, Lại Thành Tuấn lập tức cầm lấy ly rượu và đổ lên người một cô gái ngồi bên cạnh.
Cô gái đó kêu lên: “A…”, nhưng không dám tránh né, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu chịu trận.
“Tên là gì?” Lại Thành Tuấn hỏi, cô gái không dám trả lời.
Ông ta đột nhiên đưa tay ra kéo đôi khuyên tai của cô gái, cô gái thét lên đau đớn, dùng tay ôm lấy tai của mình, máu tươi tràn ra các kẽ ngón tay.
“Tên là?” Lại Thành Tuấn hỏi lại.
Cô gái ngậm chặt miệng, nước mắt đầy mặt nhưng không dám kêu than. Chiếc bàn trước mặt cô ấy có đặt một chiếc khăn nhỏ nhưng cô ấy cũng không dám cầm lên.
“Hiểu quy tắc chưa?”
Lại Thành Tuấn hỏi tôi, tôi không dám do dự nữa, vội vã nâng một ly rượu vang lên uống hết. Rượu tan vào miệng rất êm nhưng lại rất say. Uống đến ly thứ hai tôi đã thấy đầu mình ong ong.
Lại Thành Tuấn dường như phấn khích hơn, tiếp tục ép tôi uống rượu.
Tôi bị ép uống 6 ly, bởi vì uống quá nhanh, vẫn còn ý thức nhưng cơ thể đã mềm nhũn ra rồi. Sau đó tôi bị ông ta đẩy lên mặt bàn, những người trong căn phòng này lập tức rời đi, chỉ còn mỗi tôi và ông ta ở lại. Người đàn ông trung niên đó rời đi cuối cùng, khép lại cửa phòng.
Ba ngày sau, tôi đón sinh nhật thứ mười tám ở phòng bệnh của bà nội.
Bà vẫn ngủ như vậy, nhưng tôi không dám nói gì, tôi sợ bà nghe thấy.
Khoảng thời gian sau đó, tôi cảm thấy cuộc sống thật vô vị. Mỗi đêm ở cạnh Lại Thành Tuấn đều trong tình trạng say khướt, ban ngày thì ngủ li bì, nếu không thì bị Lại Thành Tuấn đánh thức một cách thô bạo.
Cũng may, bà nội của tôi được ở trong phòng bệnh cao cấp nhất, cho đến khi bà qua đời.
Người đàn ông trung niên trong bữa tiệc hôm đó là quản gia của Lại Thành Tuấn, người ta gọi là chú Tề, địa vị rất cao. Mỗi tháng ông ta đều chuyển khoản cho tôi mười vạn. Sau khi bà mất đi, tôi đi học bổ túc, chú Tề sắp xếp cho tôi vào một trường đại học về nghệ thuật. Chú nói, làm như vậy là để tốt cho tôi, sau này bị chơi chán rồi cũng không sợ không thể sống được.
Học trường này là bởi vì trường quản giáo không nghiêm, phần lớn thời gian tôi đều ở hội quán của Lại Thành Tuấn, gọi là phải đến.
Hội quán gì chứ, rõ ràng là một cái lồng chim.
Tôi trở thành vật sở hữu riêng của Lại Thành Tuấn, hơn nữa, còn là thứ đồ vật mà hắn yêu thích nhất. Chú Tề nói chẳng có người phụ nữ nào ở bên Lại Thành Tuấn được quá 3 tháng, còn tôi đã được 1 năm rưỡi rồi.
Tôi từng tiết lộ cho chú Tề suy nghĩ của mình, tôi muốn bỏ đi.
Chú Tề ngay lập tức tát tôi một cái rất mạnh, nửa mặt đều tê dại đi. Sau đó chú yêu cầu tôi dặm lại phấn để che đi vết ngón tay hằn trên khuôn mặt.
“Khi ông Lại còn yêu thích cô thì hãy trân trọng đi.”
Tôi biết tôi không thể nào thoát khỏi đây. Trước đây từng có một cô nhân tình làm như vậy, chú Tề đã cho tôi xem bàn tay của cô ấy, bị cắt ra ngâm vào trong một chiếc bình bằng thủy tinh.
Tôi muốn tự sát.
Ngày hôm đó, tôi bị Lại Thành Tuấn đưa đến một quán bar mới, hắn nhanh chóng tìm được một con mồi mới, bèn đồng ý cho tôi về lại lồng chim.
Tôi rời đi, trong lòng nghĩ rằng hay là nhân lúc này uống cho say đi, sau đó ngày hôm sau chết đi cũng không tồi.
Nhưng ngày hôm đó, tôi đã gặp Dương Lâm.
Tôi đã uống rất nhiều rượu, vui vẻ cả đêm, còn để chuông báo thức là giờ mà bà nội qua đời. Tôi nghe nói như vậy sau khi chết đi chúng tôi có thể được phân đến cùng một chỗ với nhau, tôi có thể gặp lại bà nội rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi rời đi tôi bị Dương Lâm gọi lại, cùng ăn bữa sáng.
Quả trứng ốp đó hương vị rất giống bà làm cho tôi.
Trong lòng thật ấm áp.
Đó là lần đầu tiên sau khi bà nội mất, tôi có thể cười một cách tự nhiên.
Khi ra đến cửa tôi nói tôi tự đi được, không cần tiễn. Sau đó quay đầu nhìn anh ta một cái.
Anh ấy vẫn đứng đấy, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc hơi rối, gương mặt bị ánh nắng bao trùm, nét mặt ấm áp tựa như ánh nắng, rất giống với nhân vật nam chính trong một bộ phim Nhật Bản mà tôi xem hồi nhỏ.
Tôi cảm thấy, chuyện đi chết, hay là cứ bỏ qua một bên.
“Tôi là Châu Tiểu Mạt” khi anh ấy hỏi, tôi đã nói ra tên thật của mình.
“Ừ, tên thật?”
“Tất nhiên là tên thật rồi.”
“Anh là Dương Lâm.”
Nghĩ lại, anh ấy cũng thật thú vị, lại chuẩn bị cả bữa sáng cho một đứa con gái như tôi, còn định lái xe đưa tôi về, lúc nào cũng để ý đến cảm nhận của tôi. Anh ấy có lẽ là một người con trai bình thường đến không thể bình thường hơn. Biết hi sinh, có thể bị lừa dối, biết trân trọng người yêu, nhưng người con trai như vậy tôi chưa từng gặp qua.
Tôi không muốn chết nữa, tôi muốn nhân lúc Lại Thành Tuấn đang bận tiếp cận Dương Lâm. Ở bên anh ấy tôi như được sống trong một thế giới khác, như đang được hoàn thành một vai diễn mới.
Tôi muốn diễn tròn vai một cô gái 19 tuổi bình thường đang đắm chìm trong tình yêu.
Cứ diễn như vậy, tôi đã yêu anh ấy.
3. Châu Tiểu Mạt
Lại Thành Tuấn mặc áo sơ mi, tay thành thục thắt cà vạt lên cổ, nhưng nửa thân dưới chỉ mặc chiếc quần ngủ.
Tôi chống tay lên đệm để ngồi dậy, phần cổ của tôi trước đó bị ông ta bóp chặt quá, đến giờ vẫn còn đau.
“Tôi không muốn sống như thế này nữa.”
Lại Thành Tuấn đột nhiên ngừng lại.
“Để tôi đi đi.” Tôi nói.
Sau đó là sự yên tĩnh đáng sợ. Tôi rất sợ ông ta, sự trầm mặc này khiến tôi sợ đến nỗi tim muốn bay ra khỏi lồng ngực.
“Đến đây thắt cà vạt cho anh.”
Giọng nói của ông ta vô cùng dịu dàng, điều này rất hiếm thấy, ông ta là kiểu người vừa nhấc điện thoại lên đã mắng người, còn có thể đánh mấy vị lãnh đạo của công ty đến chảy máu miệng ngay trước mặt tôi. Trong khoảng thời gian ở cùng nhau, phần lớn thời gian ông ta đều đang tức giận, thích nghe nhạc death metal, uống rượu mạnh, nói to, thích tìm tôi để phát tiết.
Ông ta dịu dàng như thế này, tôi dường như thấy được một tia hi vọng.
Tôi đứng dậy, nhún chân đến trước mặt ông ấy, cố gắng nở nụ cười đẹp nhất có thể, nhanh chóng thắt cà vạt cho ông ấy.
Lại Thành Tuấn cúi đầu nhìn chiếc cà vạt, sau đó dùng tay tháo ra.
“Đổi cái khác.”
Tôi vội vã xoay người chạy đến tủ quần áo lấy một chiếc khác đưa cho ông ấy, ông ấy gật đầu, tôi bèn thắt cà vạt lên.
Tôi thắt xong rồi, ông ta lại tháo ra.
“Không đẹp, đổi cái khác.”
Sau đó, tôi cứ thắt ông ta lại đòi tháo ra, tháo ra đến chiếc thứ năm thì tôi phát hiện toàn thân tôi đang run lên bần bật.
Sau khi thắt xong chiếc thứ bảy, tôi biết tôi đã làm ông ta nổi giận rồi. Tôi lén nhìn ánh mắt của ông ta, thấy ông ta thờ dài, sau đó đầu tôi đau dữ dội, ông ta túm lấy tóc tôi. Tôi đau quá hét lên, cảm thấy cơ thể bị kéo lê đi một vòng sau đó đẩy ngã xuống sàn.
“Cà vạt, tao muốn thay mấy cái cũng được. Đàn bà cũng vậy.” Lại Thành Tuấn gầm lên. “Nhưng tôi suốt một năm rưỡi rồi không hề thay cô.”
Tôi không còn dám nghĩ đến cơn đau dữ dội trên đầu mình nữa rồi, vội vã quỳ xuống trước mặt Lại Thành Tuấn.
“Tôi cầu xin ông đấy ông Lại, tôi xin ông…”
“Châu Tiểu Mạt, cô quên rồi ư? Tôi đã cho cô học đại học, tôi đã giúp cho bà cô ra đi một cách thanh thản…”
“Tôi không quên…”
Tôi khóc nấc lên, tôi biết những gì ông ta nói đều đúng, tôi biết tôi chỉ là vật sở hữu của ông ta.
“Cái mạng này của cô thuộc về tôi, cô quên rồi à?”
Tôi không dám trả lời, nước mắt cứ thế ứa ra.
Ông ta lấy một chai rượu trong tủ rượu ra, rót đầy hai ly, sau đó ngồi xuống trước mặt tôi, đưa một ly cho tôi.
“Uống hết ly này, anh sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì cả.”
Tôi không muốn nhân, đã đến nước này rồi, đã nói với tên bạo quân Lại Thành Tuấn này “Tôi muốn rời xa ông” rồi, cần dũng khí lớn đến nhường nào, nếu bây giờ tôi không kiên trì, tôi không dám chắc đến lúc nào mới dám đưa ra lời đề nghị này nữa.
“Uống đi.”
Lại Thành Tuấn hối thúc tôi, giọng nói trầm hẳn xuống. Nước mắt tôi đã ngừng rơi nhưng vẫn không dám nhìn thẳng ông ta, nhưng tôi khi ấy đã không còn sợ hãi nữa rồi.
Lại Thành Tuấn gật đầu, đổ cả hai ly rượu lên người tôi.
Ông ta tiến về phía tủ quần áo, lấy ra một chiếc thắt lưng da đắt tiền. Sau đó ôngta đè tôi xuống đất, điên cuồng quật thắt lưng vào người tôi.
Mỗi lần thắt lưng quất xuống đều khiến người tôi co rúm lại vì đau, cảm giác chiếc thắt lưng sao mà nặng như chùy, lại nóng rát như một thanh sắt nung.
Khoảng năm phút sau, tôi vô thức lăn đi lăn lại trên nền nhà.
Theo mỗi lần quật xuống, người tôi lại hằn lên một vết đỏ của máu.
Nhưng tôi không kêu một tiếng.
Tôi nhất định phải nhẫn nhịn, không được để ông ta nhận ra một chút nào sự khuất phục trong tôi, ông ta thích chinh phục con mồi, nhưng tôi phải khiến cho ông ta lần này tay trắng ra về.
Sau đó, tôi dường như không còn cảm thấy đau nữa.
Vài phút nữa trôi qua, LạiThành Tuấnthở hồng hộc, dừng lại nghỉ. Tôi nằm nghiêng trên sàn nhà, đến thở cũng cảm thấy khó khăn, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, trong miệng bỗng cảm thấy mằn mặn, một giọt máu từ tóc mai bên trái chảy xuống mắt phải, cả thế giới của tôi lúc này biến thành màu đỏ cả rồi. Thật thú vị!
Lúc này Dương Lâm đang làm gì?
LạiThành Tuấnlúc này đột nhiên cười lớn lên, cười đến không ngậm được miệng lại.
Dường như ông ta đang gặp phải chuyện nực cười nhất thế giới này.
Ông ta có lẽ đang cười nhạo bản than mình.
Ông ta không ngờ rằng, tôi dám liều mạng với ông ta để ở bên một người khác.
“Thằng đó tên Dương Lâm phải ko?”
Sao ông ta lại biết?
“Chỉ cần một cuộc điện thoại, tôi có thể giết chết hắn.”
Ông ta nói xong bèn nhắc điện thoại lên, tôi biết ông ta định gọi cho chú Tề.
Ông ta không hề nói phét, chú Tề chuyện gì cũng có thể làm được!
Tôi chịu đau lết đến phía chân ông ta, túm lấy vạt áo của ông ta.
“Tôi không đi nữa” tôi nói, nước mắt lã chã rơi xuống, “Tôi không đi nữa, vĩnh viễn không đi nữa, xin ông đừng động đến anh ấy.”
LạiThành Tuấnsững người.
Rất lâu sau, ông ta gạt tay tôi ra bước vào nhà vệ sinh.
LạiThành Tuấnđốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, phía bồn cầu phát ra tiếng xả nước.
“Biến đi.” Ông ta sảng khoái nói, “Nhân lúc tôi còn chưa đổi ý.”
4. Dương Lâm
Hơn một tuần nay tôi ko ngủ được, hoặc là đã ngủ rồi nhưng tôi ko biết.
Căn phòng của tôi mù mịt khói thuốc, chiếc thảm lông ngỗng bị một ít tàn thuốc lá rơi vào, thủng mất vài lỗ. Chai rượu rỗng, vỏ hộp thức ăn chất đầy ngoài cửa, ngày nào cũng bị người dọn vệ sinh của tòa nhà vừa dọn vừa cằn nhằn vài câu.
Khi chuông cửa vang lên, tôi vừa bị nhân viên của mình “mắng”, cậu ta nói đây là lần thứ ba anh ta ra mặt chịu tội thay tôi trước mặt ông chủ rồi. Ko kịp nghe anh ta nói hết, tôi tắt điện thoại, hét vọng ra cửa: “Để ở ngoài cửa là được rồi.”
Nhưng chuông cửa vẫn reo.
Tôi thở dài, chắc là hàng ship đến cần ký nhận, hay là văn kiện từ công ty chuyển đến. Tôi bước ra mở cửa.
ChâuTiểu Mạtđang đứng ở đó.
Cô ấy mặc áo phông, váy ngắn, vóc dáng vừa nhỏ vừa gầy, trông như một nữ sinh.
Nụ cười thuần khiết, ánh mắt dịu dàng, giống hệt như lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.
Cô ấy đi đã được ba tháng rồi nhỉ, hay là mười năm?
ChâuTiểu Mạtnhón chân, nhìn căn phòng một lượt, “Sau khi em đi anh không hề dọn phòng à?”
“Dọn…một lần.”
“Nói dối, chả dọn tí nào.”
Tôi gật đầu.
Chúng tôi đều nhìn nhau sau đó phá lên cười, rồi sau đó bắt đầu khóc.
ChâuTiểu Mạtbiến mất ba tháng, tôi đã từng đi rất nhiều nơi tìm cô ấy, đi đến nơi chúng tôi từng đi qua, đi đến trường của cô ấy, hỏi giáo viên của cô ấy, nhưng không một ai biết hành tung của cô ấy cả.
Lúc này, nhìn những phần da thịt lộ ra ngoài của cô ấy chi chít những vết đỏ, tôi chẳng dám hỏi thêm gì nữa.
Về là tốt rồi, về là tốt rồi.
Tôi để cô ấy ngồi trên sopha, không cần phải làm gì hết, sau đó kể cho cô ấy nghe ba tháng qua tôi đã trải qua những gì, vừa kể vừa thu dọn lại phòng ốc. Cô ấy rất nghe lời, cứ ngồi nguyên ở đấy uống nước ngọt và nhìn tôi cười.
Dọn dẹp xong đã là 6h tối, đến giờ nấu cơm.
Cơm nấu xong một nửa, tôi đột nhiên nhớ ra có một câu quan trọng nhất chưa kịp hỏi cô ấy.
“Em sẽ không bỏ đi nữa chứ?”
Tôi vặn nhỏ bếp, sợ nghe không rõ câu trả lời của cô ấy, lại sợ nghe thấy câu trả lời ấy.
“Vâng, em không đi nữa.”
Lời của cô ấy nói ra rất nhẹ, như lần ấy ở trên núi Nam Sơn cô ấy nói thích tôi.
Tôi nấu thêm mấy món nữa, nước mắt nhòe đi, nhìn không rõ nữa, nhưng quyết không phát ra âm thanh nào.
Đừng đi nữa, đừng rời xa anh nữa.
5. Châu Tiểu Mạt
Ở bên Dương Lâm, thành phố này đối với tôi dường như đã bao phủ một diện mạo khác.
Tôi không còn say khướt, không còn những lần nhẫn nhịn đầu đau như búa bổ tỉnh dậy, không còn bước đi như một cái xác sống nữa rồi.
Anh ấy sẽ ép tôi phải đi ngủ lúc 12h, 8 9h sẽ gọi tôi dậy, dẫn tôi đi ăn sáng, đi chợ hải sản câu cá và tôm, sau đó ăn ngay tại chỗ. Chơi game VR, anh ấy quay lại clip tôi điên cuồng chém kiếm vào cương thi sau đó vừa cười vừa đưa cho tôi xem.
Anh ấy đưa tôi đi chơi tàu lượng siêu tốc. tôi gào khóc bị anh ấy kéo lên, nhưng chơi một lần đã nghiện rồi. Sau đó chúng tôi phát hiện, cổng vào và cổng ra của trò chơi này chỉ cách nhau 1 cái hàng rào rộng 1m2, để tránh phải xếp hàng, chúng tôi đã trèo qua hàng rào để chen hàng. Phải đến lượt chơi thứ 4, khi tàu lượn đang ở trên đỉnh cao nhất của đường ray, chúng tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi.
Sau đó, chúng tôi đi du lịch nước ngoài.
Ở một khu rừng của Thái Lan, tôi tìm thấy một nơi tổ chức nhảy bungee.
“Ôm nhau nhảy bungee á? Nghe nguy hiểm lắm.”
Tôi nói: “Anh không dám hả?”
“Lại thế rồi, lúc ở trên núi Nam Sơn em cũng nói thế…”
“Không dám nhảy đúng không?”
“Anh có gì mà không dám? Có lần nào không dám?”
“Thế thì mau lên.”
Hai chân của chúng tôi bị buộc vào nhau, nhảy từ độ cao 50m xuống, trong suốt quá trình anh ấy ôm tôi rất chặt, mắt cũng không dám mở ra.
“Vừa nãy anh ôm em chặt như vậy là vì sợ hả?” Tôi hỏi.
“Anh sợ chân em bị buộc lỏng quá ấy”.
“Thôi thôi được rồi, anh nói đúng!”
“Anh quan tâm em mà em lại không tin à!”
“Em tin mà!” Tôi bị anh ấy chọc cho cười đau bụng, tôi thèm vào tin anh ấy nói.
Dương Lâm không thèm để ý nữa, đi tìm ban quản lý để nhận chứng chỉ nhảy bungee mà anh ấy phải nhịn tiểu để đạt được, nhìn ngắm một lúc, “Anh bảo này, em không sợ thật à?”
Tôi nhìn anh ấy: “Sợ gì chứ, cùng lắm là chết cùng nhau chứ gì.”
Anh ấy sững người lại, gương mặt vẫn ửng đỏ vì máu vẫn chưa lưu thông bình thường trở lại sau trò bungee, “Đúng là cô nhóc 20 tuổi, anh rất là chín chắn nhé, em chết rồi anh chắc chắn vẫn sống tốt.”
“Á à.” Tôi nhảy lên đá vào bắp chân anh ấy một cái rồi chạy mất.
Tôi không hề giận, chỉ là vừa nãy nói xong câu ấy, có chút xấu hổ.
“Ai ui, không phải, anh chém gió đấy, anh làm sao thiếu em được…. đừng có đi mà em phải tin anh chứ!”
Khoảng thời gian này thật đẹp, nó khiến tôi nảy sinh một loại ảo giác rằng, tôi thực sự có thể trở thành bạn gái của Dương Lâm, mãi mãi hạnh phúc như bây giờ.
Nhưng chỉ 2 tháng sau đó tôi nhận được một cuộc điện thoại, từ chú Tề.
Chú ấy nói tôi nên tự về đi, nếu để họ qua đây bắt tôi thì sẽ vô cùng hỗn loạn.
Tôi biết, Lại Thành Tuấn hối hận rồi, hắn muốn bắt tôi về.