Ngày hôm qua, em đọc được một đoạn thế này: Sau này đừng thích một cô gái như em nữa: không xinh đẹp, không dễ thương, không có nhiều bạn bè, thậm chí còn chẳng thiện lương, tính tình lại xấu, mọi cảm xúc đều viết trên mặt. Em không học giỏi, động xíu là tức giận, lúc không vui em cũng có thể cười; người ta tốt với em, thì em sẽ tốt lại với người ta gấp nhiều lần. Em là một người như vậy đấy, chẳng trách anh không cần em nữa.
Lúc nhìn thấy câu nói này, bỗng nhiên em nhớ về anh, về em, về chúng mình. Bỗng dưng muốn nói với anh rằng thật xin lỗi vì đã để anh quen biết một người như em.
Anh biết không? Thật ra em còn yêu anh hơn em tưởng tượng nữa, nhưng em không nói ra. Em từng lưu ảnh của anh, em từng nghe những khúc ca anh thích, em từng mua những món đồ mà anh mua, theo dõi bản tin mà anh xem, đọc những comment của anh. Kỳ thực em chẳng hề không để tâm tới mối quan hệ của chúng mình như em tỏ ra. Thực ra em yêu anh hơn trong tưởng tượng rất rất nhiều, chỉ là em không nói ra.
Thuở mình ở bên nhau, trong mọi chuyện em đều tỏ ra rất lạnh nhạt. Có đi xem phim hay không, nên nắm tay hay đừng, em đều rất tùy ý. Nhưng anh không biết là, đó chỉ là ‘em tỏ ra’ mà thôi. Trước giờ em đây vẫn lạnh nhạt với rất nhiều chuyện, nhiều điều. Em sợ người khác sẽ nhận ra sự yếu mềm nơi em, em càng sợ có một ngày em chẳng thể rời xa anh. Những em không biết là, cho dù em đã cố tỏ ra như vậy, thì rốt cuộc em vẫn chẳng thể rời xa anh.
Anh rất tốt với em, thực sự tốt vô cùng. Anh sẽ nắm tay em khi qua đường, sẽ giúp em vặn nắp chai nước, sẽ lấy dao nĩa giúp em khi ăn cơm, sẽ ghi nhớ mỗi ngày kỉ niệm ý nghĩa cùng em, sẽ mang lại cho em những bất ngờ; anh hiểu em, sẽ chẳng lừa dối em, sẽ nói ‘chào buổi sáng’ và ‘chúc ngủ ngon’ với em mỗi ngày.
Em luôn thích bảo rằng mình giống như đứa trẻ: tính tình hỏng bét, ngủ không sâu giấc; em cũng rất nhạy cảm, không thích ‘nghe đạo lý’. Những điều này, anh đều bao dung em. Anh nói anh sẽ ở cạnh bên em thật lâu thật lâu, tới mãi về sau. Anh bảo sẽ đợi tới một ngày em làm nũng với anh, đòi anh mua túi xách như bao cô gái khác. Nhưng anh à, tại sao vẫn chưa đợi tới ngày đó mà anh đã rời đi rồi?
Nhiều lúc em thật sự chẳng hiểu nổi, chuyện chúng mình lẽ ra không nên như vậy. Nhưng sự thật là, chúng mình đã trở thành như vậy, và hình như chúng mình chỉ có thể như vậy.
Có người bảo rằng, không thể ở bên người ta yêu, thật ra chỉ là trạng thái bình thường của cuộc sống. “Cuối cùng, chúng ta trở thành những ‘người bạn’ từng yêu thật lâu. Buồn cười ở chỗ, ta yêu tới khi thương tổn đầy mình, thì tuy nước mắt có thể chữa lành, nhưng những vết sẹo thì mãi lưu lại nơi tim”. Em từng cho rằng mình sẽ chẳng bao giờ để ý một người đến vậy; em cũng từng nghĩ rằng chẳng có ai mãi ở bên một người, cũng chẳng có ai không thể xa rời một người. Em từng chẳng tin lúc anh thề non hẹn biển với em, nhưng sau khi anh rời đi, em lại ngốc nghếch mà cười bảo anh là tên lừa đảo. Em biết con người ai cũng sẽ thất vọng, sẽ thay đổi. Rõ ràng là biết vậy, tại sao em lại vẫn đau lòng như thế.
Các nhà khoa học nói rằng dù là vết thương sâu thế nào, chỉ cần thời gian bảy năm là có thể chữa lành. Bởi chúng ta cần bảy năm để thay thế tất cả tế bào trong cơ thể. Mỗi ngày trôi qua, những tế bào nhung nhớ sẽ chết đi từng chút, từng chút một, rồi sẽ có một ngày chẳng sót lại chút nào. Vậy nên để quên đi, cần thời gian là bảy năm.
Sau này em mới biết, thật ra chầm chậm về sau, em đã cảm giác được anh mệt rồi. Anh nói anh nhớ em, nhưng sáng thức dậy lại chẳng gọi điện cho em; anh không chụp ảnh gửi cho em khi thấy đóa hoa đẹp ven đường nữa; anh không sẻ chia chuyện khiến anh vui cùng em nữa; trong giấc mơ của anh cũng chẳng còn em; anh không còn tính toán sẽ cùng em tới những đâu, không còn nghĩ cách khiến em chú ý; thậm chí cuộc sống của anh vẫn vậy dù là thiếu vắng em. Anh chỉ là tỏ ra nặng tình mà nói nhớ em. Vậy nên về sau anh bảo anh muốn rời xa em.
Thao thao bất tuyệt lan man nhiều như vậy, giống như khi ở trước anh, em khi thì luyên thuyên mãi chẳng ngừng, khi lại lặng im. Em đã quen với vẻ bừng bừng khí thế khi bên cạnh em của anh, cũng chầm chầm quen với sự im lạnh của anh về sau. Thật buồn là cuối cùng chúng mình vẫn là chia xa. Thật ra không có ai đúng ai sai, chúng mình không sai, chỉ là nên bỏ qua nhau. Anh vẫn luôn là một người rất rất tốt. Em nghĩ dẫu chia tay rồi, vẫn chúc anh hạnh phúc, ít nhất là phải hạnh phúc hơn em. Cuối cùng em muốn nói với anh rằng, tạm biệt, em chưa từng hối hận vì gặp anh.