VÌ SAO BẠN KHÔNG THÍCH MỞ MIỆNG NÓI CHUYỆN?

Trong công ty, có cô bạn hoan hỉ nói: “Đây là cái túi bạn trai em tặng nè, mua ở Hongkong đó nha!”
Mọi người vây lại xem, lần lượt xách cái túi lên ngắm nghía, khen lấy khen để, bảo là bạn trai cô ấy quá tốt.
Ừm, tôi không nói gì hết, chỉ ngồi yên tại chỗ. Tôi không muốn hùa theo để khen cái túi chỉ mua mấy chục tệ trên Taobao kia và cũng không muốn nói lời ngưỡng mộ với anh bạn trai tốt bụng của cô ấy. Tôi lựa chọn im lặng.
Cô bạn đồng nghiệp liếc tôi một cái, tiếp tục quay về chung vui với mọi người.
Cô ấy không hề biết là sau khi tan ca, những người ban nãy vây lại khen cái túi xinh kia lại quay ra mắn.g chử.i cô ấy. Một chị mở giọng đanh đá nói: “Cái túi rách kia mà còn bày đặt mua ở Hongkong, ở Hongkong mà có bày bán mấy cái túi ngoài sạp rẻ tiền này sao?”
Mọi người cười phá lên, chị hỏi tôi: “Tiểu Lưu, em thấy sao?”
Tôi không nói gì cả, chỉ cười trừ thôi.
Sếp mở cuộc họp sáng, bắt đầu nói về lý tưởng to lớn của mình, năm sau công ty sẽ lên sàn, 5 năm sau nữa sẽ trở thành công ty thương mại điện tử còn to hơn cả Mã Vân, sau đó bảo mọi người cho ý kiến cải tiến công việc.
Mọi người tán thưởng sếp anh minh vô đối, vỗ tay đấm ngực hứa rằng sẽ theo sếp đến hết đời. Sếp nghe vậy thì hài lòng, tiện thể đi lướt qua tôi, thấy tôi không nói gì.
Sếp khó chịu nhìn tôi, phê bình tôi làm việc cực kì không nghiêm túc, không có ý kiến đóng góp. Tôi chỉ biết cười cười mà thôi.
Sếp không biết là mọi người nhắn trên nhóm wechat, chê bai công ty sắp đóng cửa, sau đó họ còn bảo tôi nói vài lời cảm nghĩ. Tôi tắt điện thọai, không nói gì cả.
Bà dì ở đối diện nhà lại đến khoe con trai của dì có công việc tốt, con dâu hiếu thuận, giống như cả vận may trên thế giới đều đổ dồn vô nhà của dì vậy. Mấy cô mấy chú cạnh bên cũng tán thưởng ngưỡng mộ: “Đúng đó, không giống như con trai tôi, hơn 30 tuổi rồi mà vẫn chưa có công việc đàng hoàng, chẳng có con gái theo đuổi.”
Bà dì đối diện tỏ vẻ thương cảm: “Từ từ cũng có mà.”
Nói rồi thì dì lả lướt đi mất. Ông chú già mới vừa buông lời khen thì bây giờ lại khịt khịt mũi: “Côn dâu nhà bả ngay cả giặt đồ cũng không chịu làm mà đòi hiếu thuận. Đợi bả già rồi mới biết.”
Tôi đi ngang qua, như thể chẳng nghe họ đang nói gì.
Ngôn ngữ lời nói là món quà mà Thượng Đế ban tặng cho loài người. Có người dùng tài ăn nói để tán tỉnh bạn đời, có người thì kiếm tiền, có người thì buông lời ác ý để thương tổn người khác hoặc nói lời ngọt ngào thảo mai,…
Mà tôi thì không muốn làm tổn thương người khác, cũng không muốn ghê tởm chính bản thân nên không có thói quen để mở miệng nói nhiều.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *