Truyện Ngắn Kinh Dị – <Độc giả> (Phần 1)

Tác phẩm: Độc giả.

Tác giả: Miêu Lang Quân.

Chuyện xảy ra vào tháng 3 năm nay, khi gió đông bắc lạnh lẽo vẫn còn ngoài cửa sổ. Tôi suốt ngày ru rú trong nhà, không viết tiểu thuyết thì treo QQ tìm người nói chuyện phiếm. Mà đa số người thêm QQ đều là độc giả.

Năm trước, tác phẩm của tôi xuất hiện trong “Tuyển tập kinh dị vườn trường” do NXB Phương Nam xuất bản, tôi tiện tay xin in thêm địa chỉ QQ của mình trên miếng bookmark.

Tôi không có ý gì, chỉ muốn xem có bao nhiêu người thêm QQ của tôi thôi. Kết quả 2 3 tháng sau, độc giả của tôi có tới 200 người. Bọn họ gửi rất nhiều tin nhắn, đại loại như:

“Miêu Lang Quân, tôi thích cậu lắm á.”

“Miêu Lang Quân, bạn là nam hay nữ?”

“Miêu Lang Quân, cậu giỏi nhất!!!” 

Nói tóm lại, khoảng thời gian đó QQ của tôi vô cùng sôi động, mỗi ngày giống như cái chợ. Nếu người đó không xuất hiện, thì có lẽ mọi thứ vẫn sẽ mãi tốt đẹp như vậy.

Hắn bước vào cuộc sống tôi vào một đêm cuối tháng 3. Tôi còn nhớ, lúc đó tôi đang ở trên QQ chơi xì phé thì QQ chợt lóe lên, thông báo có <Nho nhã hữu lý> muốn add bạn.

<Nho nhã hữu lý> là nam, tuổi tác ghi là 101, quê quán ở Cáp Nhĩ Tân, phần giới thiệu cá nhân thì viết một câu hài cũ rích: “Không cho phép nhìn lén phần giới thiệu của tớ.” Tôi mạnh dạn đoán đứa nhỏ này tuổi không vượt quá 16.

Tôi chấp nhận yêu cầu thêm QQ sau đó quay sang đánh bài tiếp, ba đứa chơi chung đợi lâu bắt đầu dội nước tôi. Vừa né 3 quả đạn thì tin nhắn QQ bay tới, avatar là cái đầu chó màu xanh lam, đúng là người vừa mới thêm tôi <Nho nhã hữu lý>.

“Cậu là Mèo Lớn hả?” Hắn cười hì hì hỏi.

Rất nhiều bạn nhỏ thích gọi tôi là Mèo Lớn (Miêu Đại), tôi không chắc chữ “Lớn” kia có nghĩa gì. Tôi nói hắn tôi đang sáng tác, không rảnh nói chuyện. Sau đó quánh đôi 10.

“Đúng là cậu rồi. Tôi rất thích cậu” Hắn hưng phấn nói.

“Cám ơn.” Tôi quăng lá bài cuối, ăn hết.

“Mèo Lớn, cậu viết truyện kinh dị rất hay, có thể dạy tôi không? Tôi đã tập viết rất lâu nhưng chẳng ra sao hết.”

“Được thôi, nếu có cơ hội.” Tôi trả lời có lệ.

“Dạy liền được không?”

“Nhưng bây giờ tôi đang bận.” Qua vòng chơi mới, tôi vội vàng kéo bài, nhà cái đã ra hết nhưng tôi chưa kịp xem.

“Vậy khi nào cậu viết xong?”

“Ít nhất cũng 2 tiếng nữa.” Tôi cảm thấy phiền, quét mắt nhìn thời gian trên màn hình, 22:16′.

“Được rồi, chờ cậu viết xong thì tôi tìm cậu, 88.”

Avatar hắn xám xịt, không biết là logout hay ẩn nick. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tập trung chiến đấu.

Chơi đến 11 giờ, nhìn đồng hồ cũng đã trễ, tôi out game, chuẩn bị sửa sang bài viết để ngày mai nộp. Đây là một câu chuyện kinh dị về chiếc xe bị ma ám, thường xuyên đâm chết người để tìm kẻ thế mạng. Câu chuyện rất dữ dội nhưng biên tập viên phản hồi rằng, không nên viết ma thật mà cải biên lại là do con người gây ra.

Chuyện này đối với tôi dễ như ăn cháo, chưa đến một tiếng đã sửa xong, tôi lười biếng định tắt máy đi ngủ thì QQ lóe sáng, vẫn là cái tên <Nho nhã hữu lý> kia.

“Mèo Lớn, cậu viết xong chưa?” Vẫn cái icon cười hì hì.

Tôi nhìn đồng hồ đã quá nửa đêm: “Hơn 12 giờ rồi cậu vẫn chưa ngủ?”

“Tôi đang đợi cậu mà.”

Tôi hơi kinh ngạc, bây giờ là 0 giờ 16 phút, vừa đúng 2 tiếng, không chênh lệch chút nào.

Tôi hỏi: “Cậu vẫn luôn chờ tôi à?”

Hắn lập tức trả lời: “Vâng, tôi nhìn đồng hồ trên màn hình, thời gian trôi thật chậm, suýt tý nữa tôi ngủ quên.”

Lời nói của hắn khiến tôi hơi cảm động.

“Cậu nên ngủ sớm đi, còn nhỏ thức khuya không tốt.”

“Tôi đâu phải trẻ con.” Icon cười nhe răng. “Nói chuyện với cậu tôi không thấy buồn ngủ, lúc nãy cậu nói sẽ dạy tôi viết truyện, phải giữ lời.”

Tôi cảm thấy khá vui bởi tôi luôn thích những đứa trẻ có chí cầu tiến như vậy. Nếu bây giờ hắn muốn viết tiểu thuyết kinh dị, tôi sẽ dùng năng lực cùng kinh nghiệm giúp cho hắn. Vì thế tôi hỏi hắn đang bí ở đoạn nào, chỗ nào không hiểu thì cứ nói ra.

“Truyện tôi viết không đủ đáng sợ.” Hắn lập tức trả lời.

Đây đúng là vấn đề thường gặp của các tác giả, bút lực yếu và khiếm khuyết khả năng cảm thụ.

“Còn gì nữa không?”

“Chỉ vậy thôi.”

Tôi gõ chữ: “Cậu có thể gửi bài viết cho tôi không? Chỉ nói hời hợt thế này tôi không thể giúp được.”

“Vâng!!!” Hắn gửi một đống icon chim cánh cụt nhỏ múa may vui sướng, sau đó gửi đến một tệp tin.

<Tiểu thuyết kinh dị của Trương Nho Nhã <<Giết mèo>>.doc

Hóa ra hắn tên là Trương Nho Nhã, khó trách đặt tên QQ như vậy. Tuy nhiên, chủ đề <Giết mèo> này khiến tôi hơi phản cảm, tôi thuộc dạng cuồng mèo và cũng là con sen chính hiệu, tôi có nuôi một quàng thượng tên là Xiaomi, tôi không thích những câu chuyện làm tổn thương đến mèo.

Tôi mở bài viết ra, khoảng trên dưới 6.000 chữ được viết ở ngôi thứ nhất. Đó là quá trình về “Tôi” bắt được con mèo hoang ở trong tiểu khu sau đó giết chết. Hành văn lủng củng non nớt, câu trước đá câu sau, tôi miễn cưỡng xem được 2/3 thì không xem nổi nữa. Tôi nói với hắn, đây không phải là tiểu thuyết mà chỉ là mô tả một quá trình, quá nhiều từ ngữ không cần thiết.

Ý tôi là hắn viết toàn thứ vô nghĩa, tất nhiên tôi đã nói giảm nói tránh. Thế nhưng hắn cố tình không hiểu ý tôi mà liên tục hỏi: 

“Có phải không đủ đáng sợ không? Tôi có nên viết quá trình giết mèo chi tiết hơn không? Mèo Lớn, hay là tôi nên viết bạo một chút? Kiểu như kéo ruột con mèo ra khỏi bụng siết quanh cổ nó vài vòng, rồi đâm thủng tròng mắt nó. Như vậy đủ đáng sợ chưa?”

Tôi giải thích máu me cùng những thứ buồn nôn không hẳn là kinh dị, nó chỉ là một phần trong tiểu thuyết kinh dị mà thôi, không phải tất cả.

“Vậy cái gì mới là kinh dị thật sự?”

Tôi nói là bầu không khí. Đầu tiên, tác giả sử dụng trí tưởng tượng cảm nhận không khí của câu chuyện một cách chân thực nhất, sau đó truyền tải nó đến người đọc bằng từ ngữ chính xác sinh động.

“Bầu không khí?” Hắn dường như không hiểu, “Bầu không khí có nghĩa gì? Làm sao tôi có thể cảm nhận bầu không khí?”

Tôi nói chủ yếu dựa vào trí tưởng tượng và năng lực cảm thụ.

“Ý cậu là tôi không có trí tưởng tượng? Chẳng lẽ truyện <Giết mèo> tôi viết không ra gì hả?”

Hắn có vẻ khó chịu, bây giờ con nít giống như hoàng đế cổ đại, chỉ thích nghe những lời xuôi tai.

“Trí tưởng tượng chỉ là khía cạnh, trải nghiệm cuộc sống cũng rất quan trọng, có thể bù đắp thiếu hụt của trí tưởng tượng.” Tôi uyển chuyển giải thích.

Hắn đột nhiên vui vẻ, gửi icon cười ha ha cho tôi: 

“Trải nghiệm sống của tôi rất phong phú, Mèo Lớn, cậu biết không? <Giết mèo> là câu chuyện có thật, cậu tin không? Tôi vừa giết nó vừa viết tiểu thuyết, hiệu quả không tồi nhỉ? Lúc tôi gõ chữ, bàn phím dính đầy máu lẫn lông mèo, bây giờ ngón tay tôi vẫn còn đỏ.”

“Giết ai?” Tôi ngẩn ra, cảnh giác hỏi.

“Mèo, tôi bắt được ở trong tiểu khu.” Hắn bình thản nói.

Tôi cảm thấy tức ngực, lửa giận bùng lên, thẳng tay kéo hắn vào sổ đen cũng xóa luôn <Giết mèo>, sau đó bực bội ngồi trước máy tính hồi lâu. Tôi không ngờ rằng hắn thật sự giết mèo để viết tiểu thuyết. 

.

Đến giữa trưa ngày hôm sau, hắn mới phát hiện bị tôi xoá, liên tục yêu cầu thêm QQ nhưng tôi ngó lơ. Vì thế hắn bắt đầu gửi email đến hộp thư của tôi 3 đến 5 tin mỗi ngày, có khi đến 10 tin, chuông báo tin nhắn vang lên không ngừng khiến tôi thấy cực kỳ phiền. Rõ ràng tôi đã chặn email nhưng hắn lại sử dụng các email khác, tôi hết cách đành mở ra xem.

Rất nhiều tin nhắn, cứng rắn, nài nỉ, xin tha thứ, cuối cùng là uy hiếp.

“Mèo Lớn, sao cậu lại chặn tôi? Cậu không dạy tôi viết truyện nữa sao? Huhuhu!!!”

“Cậu giận tôi? Có thể cho tôi biết lý do không? Tôi cúi đầu xin lỗi cậu nhé…”

“Nếu cậu dạy tôi viết truyện kinh dị, tôi sẽ cho cậu tiền, tôi có rất nhiều tiền đó!”

“Sao cậu lại bơ tôi? Đừng chọc giận tôi, tôi mà giận lên thì đáng sợ lắm nhé.”

“Đcmm, tác giả rác rưởi, tao xxx cả nhà mày…”

“Hahaha, có phải cậu trách tôi giết con mèo đó không? Tôi hiểu mà, tên cậu là Miêu Lang Quân, được rồi, tôi không giết nữa, bây giờ tôi sẽ nhổ cây đinh trên đầu nó xuống rồi mang đi chôn, để nó yên nghỉ và lên thiên đường. OK?”

“Cậu tính bơ tôi tới khi nào? Hay là mỗi ngày tôi giết một mèo nhé?”

“Tôi đã giết một con mèo, ta gửi ảnh cho cậu rồi đó, cậu xem đi, tôi còn cắt lưỡi nó…”

Tôi mở ảnh chụp ra, không có mèo, đó chỉ là một chậu hoa lan được trồng trong chậu gốm sứ màu nâu đỏ bên cạnh tấm màn trắng tinh.

Tôi xóa ảnh và thêm QQ hắn lần nữa.

“Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”

Hắn lập trả lời bằng icon mặt cười: “Tôi biết cậu  sẽ add tôi mà, tôi đã bắt một con mèo, nếu cậu tiếp tục bơ thì tôi sẽ giết nó. Lúc nãy cậu sợ lắm đúng không? Nó chỉ là chậu hoa, haha!”

Tôi giận dữ nói: “Đừng làm phiền tôi, cũng đừng hành hạ mèo hoang.”

“Vậy cậu phải giúp tôi viết truyện kinh dị.”

“Tôi đã nói rồi, phần còn lại phải dựa vào kinh nghiệm riêng của cậu. Tôi không giúp được.” Tôi vừa tức vừa bất đắc dĩ.

“Cậu có nói sao? Cậu đã nói gì?”

“Trí tưởng tượng, năng lực cảm thụ và trải nghiệm cuộc sống.” Tôi nghiến răng gõ bàn phím.

“À, cậu có nói qua, tôi quên mất. Hahaha!”

Đột nhiên hắn im bặt, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Sau đó gõ một hàng chữ: “Tôi hiểu rồi. Tạm biệt!” 

Nick hắn xám xịt.

Tôi không tin hắn sẽ hiểu ra cái gì, căn cứ theo hiểu biết của tôi về hắn mấy ngày nay, thì không có khả năng hắn có thể hiểu những gì tôi nói.

.

Tôi sửa sang lại <Chiếc xe quỷ ám> rồi gửi cho biên tập. Cô ấy đọc xong thì nói miễn cưỡng có thể nộp nhưng ý tưởng truyện hơi lỗi thời, cơ hội thông qua đánh giá cuối cùng không lớn. Cô ấy bảo tôi nên sáng tạo chủ đề mới, tốt nhất là thay đổi cách viết, bây giờ ý tưởng kinh dị cũng có nhiêu đó, cứ xào đi xào lại, độc giả đã ngán lắm rồi.

Tôi nhạy bén nói với biên tập, gần đây có một độc giả luôn quấy rối tôi, hay là tôi lấy đó làm ý tưởng cho bài viết? Cô ấy cũng cảm thấy ý tưởng này có vẻ hay, bảo tôi cứ viết thử xem.

“À, đúng rồi.” Chợt nhớ ra gì đó, biên tập nói: “Hôm qua có đứa nhỏ thêm QQ của tôi, nhõng nhẽo cả buổi bảo là fan Miêu Đại Lang Quân, muốn xin địa chỉ của cậu để gửi quà.”

Tim tôi đánh một cái “thịch”, không lẽ là tên <Nho Nhã Hữu Lý>? Tôi cảnh giác hỏi: “Làm trai hay gái?”

“Là một bé gái, trong thông tin ghi ở Ngọc Khê, Vân Nam.”

Tôi thoáng thở phào. 

“Sao vậy?” Cô hỏi.

“Không có gì.” Tôi nở nụ cười tỏa nắng, cảm thấy chuyện này không cần phải kể hết với cô, e rằng cô ấy còn chê tôi nhát gan.

“Độc giả tặng quà cũng là chuyện tốt, nếu từ chối sẽ không hay lắm.”

Đúng vậy, nhưng vấn đề ở đây là…

“Nếu cậu không muốn tiết lộ địa chỉ, tôi có thể yêu cầu cô bé gửi quà đến ban biên tập, sau đó tôi sẽ chuyển lại cho cậu, thế nào?”

Tất nhiên là tôi rất vui, tôi nói nếu được vậy thì tốt, chỉ sợ làm phiền biên tập.

Cô ấy nói không phiền, mỗi ngày tòa soạn nhận cả trăm bưu phẩm thêm một cái của tôi chả tính là gì. Cuối cùng còn nói: “Đừng lười biếng, mau viết bài gửi cho tôi.”

Lời thoại này không khác nào chú ngữ sau mỗi lần nói chuyện, biên tập chính là tổ sư đầu thai với tuyệt chiêu: Hối bài.

.

Buổi chiều, tôi bắt đầu viết bản nháp với tựa đề <Độc giả>, dự kiến là khoảng 10.000 chữ. Để thêm phần thực tế tôi quyết định bê luôn toàn bộ nội dung thật vào khúc mở đầu. Tôi chỉ lo cốt truyện quá nhạt nhẽo nhưng lại không thích thổi phồng những tình tiết đáng sợ lên, vì như thế rất giả tạo. Đỉnh cao của truyện kinh dị chính là dẫn dắt người đọc đi vào một không gian ngập tràn hơi thở ma quái, bằng chất giọng thờ ơ lạnh nhạt.

Đương nhiên kiểu sáng tác đó độ khó rất cao, tôi không chắc mình sẽ viết được, nhưng sẽ cố gắng nghĩ thật nhiều plot twist để hấp dẫn độc giả. Ví dụ như người vẫn luôn chat QQ với tôi hằng ngày không có thực ngoài đời, chỉ là một quỷ hồn có đam mê viết lách, hoặc đó là trò đùa dai của bạn tôi, giống như truyện <Trò đùa> tôi viết hồi năm 2006. 

Tôi mở lon coca uống một hớp, mở word ra bắt đầu gõ. Tôi nhanh chóng viết phần mở đầu truyện, vì để tăng cảm giác chân thực, tôi lựa chọn cách viết tự thuật:

[Chuyện xảy ra vào tháng 3 năm nay, khi gió đông bắc lạnh lẽo vẫn còn ngoài cửa sổ. Tôi suốt ngày ru rú trong nhà, không viết tiểu thuyết thì treo QQ tìm người nói chuyện phiếm… ]

Sau khi đọc lại một lần, tôi cảm thấy khá tốt, bầu không khí rất chân thực khiến tôi càng hăng máu, ý tưởng kéo đến ùng ùng. Bỗng nhiên QQ lóe sáng, tôi mất hứng đành phải dừng viết.

Không ai khác lại là tên <Nho Nhã Hữu Lý> đáng ghét kia, hắn đã thay cái avatar đầu chó thành chim cánh cụt nhưng nhìn vẫn rất ngu. Tôi hối hận vì đã quên tắt QQ.

“Mèo Lớn, cái gì gọi là kinh dị?”

“Tôi đang sáng tác, đừng làm phiền.” Tôi bực bội gõ.

“Sáng tác? Chờ chút, cậu xem bài của tôi trước đã.”

“Cậu nghĩ mình là ai?” Giọng điệu của hắn càng khiến tôi khó ở.

“Cậu đã biết cách biết rồi thì ngưng một chút thì có sao đâu, tôi vẫn chưa biết viết, cậu xem giúp tôi trước.”

Hắn gửi đến tệp tin: Tác phẩm <Hiện trường vụ tai nạn> của Trương Nho Nhã.

Đây có lẽ là “Kiệt tác” của hắn nhỉ? Tôi cũng lười chỉnh sửa, sai thì cho sai luôn đi. Tôi không xóa tệp tin chỉ nhận xong rồi để đó.

“Cậu đang xem hả?”

“…”

“Cậu xem xong chưa? Ghê không?”

“…”

Tôi nhìn màn hình, chợt nhớ câu thoại kinh điển trong phim cảnh sát Hồng Kông: Bạn có quyền giữ im lặng…

“Cậu chắc là đang bận đọc bài của tôi, đừng nói chuyện kẻo phân tâm.”

“Mèo Lớn, tôi nghe lời cậu đi tìm trải nghiệm thực tế, bài này là dựa theo hiện trường vụ tai nạn xe tôi gặp mấy ngày trước.”

“Cậu thấy không, người lái chiếc xe đó bị xe tải đâm ngay chính diện, tất cả đều là sự thật.”

“Đầu anh ta bẹp dí, thậm chí dày không bằng 2 ngón tay của tôi, anh ta chết ngay tại chỗ, não đặc sệt chảy đầy trên ghế xe.”

“Tôi cảm thấy rất hào hứng, tôi chạy tới mở cửa xe vào ngồi cùng anh ta để cảm nhận bầu không khí. Nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì cả, chỉ thấy mùi tanh, y như đang ngang sạp thịt lợn.”

“Sau đó cảnh sát đến lôi tôi ra ngoài, còn tốt bụng đưa tôi về nhà. Tôi còn chưa kịp thay quần áo đã ngồi viết truyện này, tôi cảm thấy rất hài lòng vì đã có tác phẩm kinh dị của riêng mình, vượt qua cậu chỉ còn là vấn đề thời gian, hehe.”

“Mèo Lớn, tôi hỏi cậu cái này, nếu như tôi viết giỏi hơn cậu, có khi nào cậu ấm ức mà tự sát không?”

Tin nhắn của hắn liên tục xuất hiện trên màn hình, giống như virus, càng lúc càng nhanh. Lời nói của hắn khiến tôi lạnh lẽo, tựa như giọt nước trên mái hiên rơi vào cổ áo, từ từ lan tới cột sống, chậm rãi len lỏi toàn thân. Tôi vội vàng tắt QQ, chà xát hai tay toát đầy mồ hôi.

Đứa nhỏ này đúng là điên thật rồi.

Ngày hôm sau, tôi tắt wifi chuyên tâm vào sáng tác <Độc giả>, viết thẳng đến hai giờ đêm, tôi dừng lại và đếm số từ, gần được 5000 chữ. Tôi dụi mắt, tắt máy tính, lấy chai rượu nhỏ từ trong ngăn kéo ra nhấp một ngụm, lưỡi và cổ họng lập tức có cảm giác bị thiêu cháy. Sau đó tôi tắt đèn và lên giường ngủ.

Uống chút rượu trước khi ngủ là thói quen của tôi, ban đêm bộ não được giải phóng là thời điểm tốt nhất để sáng tác nhưng rất dễ mất ngủ. Tôi nằm trên giường duỗi thẳng tay chân như con mèo và bắt đầu đếm cừu.

Bóng đêm tựa như tấm màn đen sân khấu khổng lồ từ từ thả xuống, che lắp tất cả âm thanh và ánh sáng. Tôi đắm chìm trong sự yên tĩnh mềm mại ấy, dần dần rơi vào giấc ngủ, ý thức mơ hồ…

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại réo lên inh ỏi, kéo phăng tôi ra khỏi giấc mộng. Tôi điên người chửi ầm lên. Tôi cầm điện thoại, đó là một số lạ đầu 135.

Cố gắng đè cơn giận xuống, tôi hỏi: “Ai vậy?”

Trong điện thoại truyền đến tiếng của một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi. Giọng nói của hắn rất trầm và giàu từ tính, giống như các nam ca sĩ nổi tiếng trên truyền hình.

“Cậu là ai?” Hắn hỏi.

Tôi nổi quạu hét vào điện thoại: “Nửa đêm chú gọi cho tôi còn hỏi ngược lại tôi? Rốt cuộc chú muốn tìm ai?”. Không chửi bậy đã là tốt tính lắm rồi.

“Tôi tìm Miêu Lang Quân.” Giọng hắn rất nhẹ nhàng, còn hơi rụt rè.

Thái độ của hắn khiến tôi cảm thấy có chút xấu hỏi, tôi dịu giọng, nói: “Chính là tôi, xin hỏi chú là…” 

Tôi còn chưa nói xong, đầu dây bên kia phát ra tiếng cười mừng như điên.

“Mèo Lớn!”

Tôi sững người, nhận ra có gì đó không ổn.

“Mèo Lớn!” Giọng người đàn ông trung niên trong điện thoại nhẹ nhàng êm ái nói: “Sao hôm nay cậu không onl QQ, tôi vừa nghĩ ra cốt truyện mới muốn nghe ý kiến của cậu đó.”

Tôi cầm điện thoại, cả người như bị ném vào kho đông lạnh, rét buốt toàn thân.

“Mèo Lớn, cũng may tôi tìm được số điện thoại lúc cậu đăng ký QQ, nếu không làm sao tôi có thể tìm được cậu đây? Tôi đã đọc truyện <Mặt trẻ con> của cậu, tôi dựa theo đó viết đề tài về con nít, tên là <Canh trẻ con>. Tôi không có copy của cậu nha, <Canh trẻ con> của tôi là đem con nít đi hầm canh. Cậu tưởng tượng xem, một đứa con nít bị quăng vào nồi nước sôi ùng ục, nấu chín đỏ hỏn trợn to hai mắt nhìn chằm chằm cậu. Có phải rất kinh dị không?”

Hắn vỗ tay cười toe toét trên điện thoại. Tiếng cười của tên biến thái này chẳng khác nào cơn ác mộng. Tôi luôn cho rằng hắn là đứa trẻ vị thành niên, không ngờ trò chuyện với tôi mỗi ngày lại là người đàn ông trung niên thô kệch. Hơn nữa còn bị tâm thần.Tôi bắt đầu nổi da gà.

Hắn vẫn tiếp tục lải nhải: “Mèo Lớn, ta muốn thêm trải nghiệm thực tế vào <Canh trẻ con>. Chẳng qua là con nít rất khó tìm, trẻ con trên đường có rất nhiều, nhưng bố mẹ tụi nó không cho tôi tới gần. Sau đó, tôi đã đến nhà em gái rồi lén bắt cóc cháu tôi. Đứa trẻ đó hơi lớn mà nồi thì nhỏ, tôi phải mất rất nhiều sức mới nhét nó vào nồi. Vậy mà nó cứ khóc, lúc nấu sôi lên nó cũng khóc, may là sau cùng nó cũng im. Haha, tôi sắp viết xong <Canh trẻ con> rồi, cậu nhớ onl QQ nha, tôi sẽ gửi cho cậu đọc trước, chắc chắn cậu sẽ rất thích.”

“Ủa? Mèo Lớn, sao cậu không nói gì?”

“Nói chuyện đi Mèo Lớn!”

“Nói chuyện đi Mèo Lớn!”

“Nói chuyện đi Mèo Lớn!”

Âm thanh của hắn càng lúc càng trầm đục, mỗi chữ đều như cây búa nện vào lòng tôi. Giọng hắn dần trở nên vặn vẹo như thể cái loa bị hỏng.

Tôi chậm rãi tắt điện thoại.

Trước đây tôi viết tiểu thuyết, khi các nhân vật trong câu chuyện rơi vào khốn cảnh họ thường ném điện thoại, tôi cho rằng đó một cách để giải tỏa sự sợ hãi. Mà bây giờ bản thân tôi đã chân chính được trải nghiệm cảm giác này.

(Còn tiếp)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *