Chap 13
Một lần nữa nhìn vào con số 22/10 trong lòng tôi lại rấy lên những nghi ngờ xung quanh câu chuyện của bố trang, tôi thực sự muốn biết cái bí mật kia là gì và tại sao bố em lại theo dõi tôi. Tô nói cho Trang những suy nghĩ trong hiện tại trong đầu, với một hy vọng Trang sẽ giúp cho tôi tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi vẫn giữ bí mật với em về câu chuyện bóng ma cô Yến và con số 22/10 xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Nghe tôi nói Trang im lặng suy nghĩ, với em chắc mọi chuyện không dễ dàng để tiếp nhận. Nhìn em tôi lại tiếp tục nói
Trước kia anh cứ nghĩ tất cả là tình cờ hay ngẫu nhiên, nên anh không suy nghĩ gì nhiều, nhưng giờ anh thấy mọi chuyện quá là không bình thường, anh không thể để cho cái chết của L trở nên vô nghĩa được vì vậy anh xin em hãy giúp anh, anh thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Nghe đến L Trang có chút rúng động, em ngước đôi mắt nhìn tôi, rõ ràng mắt em đã ngân ngấn lệ, Tôi biết cái chết của L chắc cũng đã khiến cho em đau khổ rằn vặt không ít, dù sao hai chị em cũng chơi rất thân với nhau, nay L lại vì bố em mà chết chắc em cũng cảm giác tội lỗi. Trang bỗng khóc to thành tiếng, chắc tới lúc này mọi ray rứt rằn vặt trong em đã vỡ òa, tiếng Trang khóc làm trái tim chết lặng bất giác cũng muốn khóc vì nhìn trang lúc này tôi lại nhớ tới L. Nhưng rồi tôi cũng cố gắng kìm nén lại, giờ đây tôi chỉ lặng im nhìn những giọt nước mắt của Trang, Khi một người con gái khóc thì cách tốt nhất là bạn ở bên cạnh và lẳng lặng và nghe người đó khóc đừng nói lời nào cả, bởi vì mọi lời nói mọi an ủi lúc đó chỉ là như sát muối vào trái tim thôi. Khi Trang ngừng khóc ánh mắt em đã đỏ hoe, nhìn tôi em nói
Nhưng em làm sao mới có thể giúp anh bây giờ
Tạm thời bây giờ em có thể cho anh giữ những bức ảnh và cuốn sổ này được không?
Vâng anh cứ cầm đi, nó cũng chắc có ích gì với em cả
Uh cảm ơn em, ah anh thấy trong sổ trong cả thời gian tới chỉ có cuộc hẹn ngày 22/10 là bố em ghi bằng bút đỏ thôi, hẳn đó là cuộc gặp quan trọng lắm, nếu có ai liên lạc gì thì em nói cho anh nhé, với lại có ai hỏi bố em có để lại giấy tờ tài liệu gì không thì em cứ nói là không
Trang nhìn tôi hơi ngạc nhiên nhưng do dự một chút rồi em cũng đồng ý. Chúng tôi nó chuyện thêm một chút rồi cũng chia tay, hẹn khi nào em có thêm thông tin gì mới chúng tôi lại gặp nhau. Cầm cuốn sổ và đống ảnh trên tay, tiễn em ra về tôi một lần nữa nghĩ: 22/ 10 một tháng nữa là đến rồi, rốt cuộc đó là ngày quái quỷ gì. Thời gian này cuộc sống tôi vẫn cứ đều đều trôi qua, hôm nay đã là 15/10 vậy là chỉ còn một tuần nữa là đến cái ngày kia nhưng tôi vẫn không tìm ra một chút manh mối nào, đã nhiều lần tôi lật đi lật lại từng trang của cuốn sổ kia nhưng, vẫn không phát hiện ra điều gì đặc biệt cả. Đêm hôm đó tôi đang ngủ ngon thì bị đánh thức bởi một cú điện thoại, đã 12h đêm rồi không biết ai còn gọi điện thoại không biết có việc gì. Trong mơ màng tôi nhận ra đó là số điện thoại của trang
Alo , có việc gì thế em
Anh ơi anh có thể đến nhà em được không
Nghe giọng Trang như sắp khóc tới nơi làm tôi tỉnh cả ngủ vội vàng hỏi
Sao có chuyện gì vậy em,
Hu hu anh ơi anh đến nhà em đi hình như có ai đó theo dõi em, em sợ quá hu hu
Bình tĩnh nói anh nghe xem có chuyện gì nào
em đang ngồi xem phim ở phòng khác thì thấy có một bóng đen ngoài hành lang
Em xem lại xem có khi em hoa mắt nhìn lầm thôi,
Không anh ơi, em chắc chắn có ai đó đang đứng nhìn em mà, anh qua đây được ko em sợ lắm.
Thôi được rồi em đóng chặt cửa lại rồi anh qua, mà nhà em vẫn ở chỗ cũ nhỉ,
Không em giờ ở nhà số xxx đường xxx
Uh thôi được rồi đợi lát rồi anh đến
Đã hơn 12h rồi thực tế tôi chẳng muốn đi đâu, nhưng nghe giọng em vô cùng hoảng sợ nên tôi cũng cảm giác một có chút bất an, khoác vội chiếc áo rồi phi nhanh ra đường, trời cuối thu đầu đông những cơn gió về đêm đã lạnh dần, thời tiết chuyển mùa khiến tôi hơi khó chịu hắt xì liên tục mấy cái liền. Cuối cùng tôi cũng đến được nhà của trang, ngôi nhà này so vớ ngôi nhà trước kia không to và đẹp bằng nhưng giờ em sống một mình nơi đây cũng khá là thoải mái rồi. Khi cánh cửa nhà vừa mở ra trang chạy lại ôm trầm lấy tôi mà khóc nức nở, tôi có thể cảm nhận thân thể em đang run rẩy kịch liệt, chắc hẳn em đã sợ hãi lắm, nghĩ vậy tôi an ủi em
Thôi bình tĩnh anh đến rồi đây có gì vào nhà nói đứng ở đây cũng lạnh
Vâng
Bước vào nhà không khí cũng bớt lạnh hẳn tôi vội cởi chiếc áo khoác ra , trang cũng chạy đi lấy cho tôi cốc nước ấm. nhìn kỹ em lúc này khiến tôi suýt chút nữa xịt máu mũi, mùa đông lạnh thế có cần phải ăn mặc gợi cảm vậy không, lúc này em đang mặc bộ quần áo ngủ, cái gì cần hiện rõ nó cứ rõ mồn một khiến tôi tay cầm cốc nước, không uống mà ngây người ra nhìn em. Trang cũng phát giác ra điều gì đó em hơi đỏ mặt chạy vào khoác thêm một cái áo nữa rồi mới ra nói chuyện. Nhớ lại cái ôm của em trước cửa nhà, tôi cảm thấy mình thật may mắn, đêm nay mặc dù mất công tới đây như thế vẫn là lời cho tôi rồi .
Anh cười gì thế
Câu hỏi của trang kéo tôi rời xa những ý nghĩ vẩn vơ kia
Không có gì, ah mà em nhìn thấy bóng đen ở đâu
Trang chỉ tay về phía cánh của mà nói
Lúc đó em đang xem tivi vô tình liếc nhìn ra phía ngoài sân thì thấy phía bên ngoài cánh cửa kính có một bóng người đang ghé sát mặt nhìn thẳng về phía em. Em lúc đó em sợ quá hét lên rồi chạy thẳng vào bên trong nhà, rồi gọi điện thoại cho anh.
Nhấp một ngấm nước nóng cho ấm người rồi tôi bảo với trang:
Thôi để anh ra kiểm tra xem thế nào , em ngồi đây nhé
Vâng anh cẩn thận nhé, ánh mắt của cô bé toát lên vẻ sợ sệt
Tôi đẩy cánh cửa bước ra ngoài thềm, căn nhà này phía trước cũng không rộng lắm, chỉ có một khoảng sân nhỏ cùng với một ít cây cảnh, Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng chẳng phát hiện gì tất cả chỉ là một màn đen yên tĩnh. Tôi thầm nghĩ chắc em hoa mắt nhìn nhầm thôi, khi mà tôi xoay người định bước vào trong nhà an ủi trang thì một cơn gió lạnh ập đến khiến toàn thân tôi sởn gai ốc, chân đang bước nhưng tôi khựng lại, rõ ràng tôi có cảm giác như đang có một cái gì đó nhìn tôi, tôi vội quay người lại tập trung kiểm tra lại khoảng sân trước nhà một lần nữa, nhưng lại một lần nữa không có gì, kỳ lạ rõ ràng tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn tôi mà, cảm giác của tôi từ trước tới nay rất ít khi sai, nghĩ vậy tôi cố gắng nhìn xung quanh một lần nữa, bất giác toàn thân tôi sởn gai ốc, tim thiếu chút nữa rơi ra ngoài, ở góc xa của khoảng sân kia chẳng biết từ lúc nào có một cặp mắt sáng rực đang nhìn tôi chằm chằm. Mặc dù đã tiếp xúc với mấy truyện ma quỷ lại trải qua mấy lần sinh tử nhưng tôi vẫn sợ đến chân tay bủn rủn. Nhưng kỳ lạ con người là vậy cái gì càng sợ thì càng tò mò, tôi trấn tĩnh chầm chậm tiến về phía ánh mắt đó. Khi còn cách ánh mắt đó 5 m bỗng meo meo…….ánh mắt đó vụt nhảy lên bờ tường chạy mất tăm. Tôi thở phào nhẹ nhõm hóa ra cũng chỉ là một con mèo, tôi quay người bước vào nhà, đúng lúc tôi vừa quay người bước đi thì một bóng đen từ phía hàng cây cảnh phi người lên tường rào rồi nhảy ra ngoài. Tôi bỗng mồ hôi đổ ròng ròng, Gai ốc nổi đầy người, tim đập thình thịch, rõ ràng đó là một bóng người tôi không thể nhầm được, khi trên bờ tường trước khi nhảy ra ngoài bóng đen đó còn nhe hàm răng trắng bóc nhìn về phía tôi mà cười. Tôi vội chạy vào nhà rồi đóng chặt cửa lại, ngồi xuống cầm cốc nước tu một hơi hết sạch, có thể thấy rõ ràng tay tôi đang run run. Thấy tôi thế trang hỏi
Anh sao vậy,
Tôi đang còn hơi run, ban đầu cứ nghĩ chắc trang chỉ hoa mắt thôi nhưng không ngờ mọi chuyện là thật nên tôi vẫn chưa ổn định lại tâm trạng được.
Thấy tôi không trả lời lại trang bịt miệng lại ánh mắt sợ hãi hỏi: Không phải anh thấy gì chứ?
Uh đúng là hình như có người thật
Vậy phải làm sao giờ anh
Thôi em vào nhà ngủ đi, đêm nay anh ngủ ngoài này, có gì mai nói giờ cũng khuya rồi.
Vâng thôi có gì mai nói làm phiền anh vậy, nói đoạn trang lấy chăn và gối ra cho tôi, đêm đó tôi cũng chẳng thể nào ngủ nổi, từng câu hỏi cứ hiện lên trong đầu tôi: bóng đen đó là ai?, tại sao lại phải theo dõi trang?, đặc biệt mỗi khi nghĩ lại đôi mắt cùng nụ cười ghê người đó tôi lại thấy run run:. Sáng hôm sau tôi được trang đánh thức dậy, hai anh em cùng nhau đi ăn sáng xong, tôi chủ động rủ trang vào một quán café ven đường dù sao cũng phải nói chuyện tối qua một lượt cho em nghe. Sau khi nghe tôi nói xong sự lo âu và sợ sệt hiện rõ trên khuôn mặt trang
Anh nghĩ em nên đến nhà bạn tạm một thời gian hoặc về quê một thời gian đi
Vâng có khi em qua nhà bạn ở tạm một thời gian rồi tính tiếp thôi, chẳng biết có chuyện gì nữa, em sợ quá.
Thôi cứ bình tĩnh mọi chuyện đâu sẽ vào đó thôi
Vâng để em gọi điện cho bạn, anh đợi em xíu nhé
Nói đoạn trang rút điện thoại ra đi về một góc quán nc với một ai đó 5 phút sau em quay lại, tôi cười hỏi
Em gọi điện cho bạn ah
Vâng
Hj bạn trai hay bạn gái vậy
Bạn gái, ha ha xinh lắm anh có cần em làm mai cho không
Hi em làm anh tò mò quá
Chốc nữa nó đến đây rồi, anh cũng sẽ được gặp thôi
Nhưng khi bạn của Trang vừa xuất hiện trước mặt thì toàn thân người tôi run run rồi đứng phắt dậy, làm đồ uống trên bàn đổ hết sạch, tôi cảm giác trái tim mình bay thẳng ra ngoài lồng ngực, miệng tôi lẩm bẩm được 2 chữ “cô yến” rồi cả thân thể tôi đổ gục xuống.