Truyện: Làm dâu đất độc – P19 (end)

Chap 19: Chuyển mộ cụ tổ – Kết thúc

Chiếc xe chở bố con Hiền và ông Quang về đến nơi thì cũng đã gần 9 giờ tối, mọi người vẫn đang ngồi đầy đủ ở trong nhà chờ đợi….Bữa cơm tối hôm đó thật vui vẻ với sự hiện diện của ông Quang và thím Hương. Hiền một tay bế con, vừa ăn cơm vừa kể lại cho cả nhà nghe về chuyến đi gửi vong ông Long ngày hôm nay và những điều sư thầy đã căn dặn cả gia đình. Thím Hương nghe xong gật đầu, thím cười nói

“Tốt rồi… vậy là đã ổn rồi đấy, từ nay con quỷ thần trùng không bắt hồn ông Long được nữa đâu…. haizzzz em phải công nhận với chị Loan chứ nhà chị quá là lắm vấn đề luôn … chị và các cháu cứ làm đúng như lời sư thầy dặn là được. 3 năm sau đón vong ông Long về làm lễ san cát là đâu lại vào đó… yên tâm, ông ý ở trên chùa không khổ lắm đâu, việc làm này là cần thiết ….”

Bà Loan cúi đầu gật gật, cảm giác đau buồn từ khi ông Long chết đi vẫn chưa vơi đi chút nào trong tâm trí bà, nay lại không được thờ cúng ông ở nhà như bình thường càng khiến bà cảm thấy hụt hẫng nhiều lắm. Lương cất tiếng hỏi thím Hương

“Thím ơi… việc hôm nay cuối cùng cũng đã xong. Cảm ơn thím đã luôn giúp đỡ gia đình cháu. Nếu không có thím ra tay, chẳng biết dòng họ này sẽ đi tới bước đường nào nữa…? Thím ơi… thế còn cái việc cuối cùng, việc dời mộ cụ tổ thì thế nào hả thím….”

Thím Hương nghe vậy hơi trợn mắt , thím bảo

“Bố nhà anh, ơn với Huệ cái gì, nói cứ như là người xa lạ ý. Cái Hiền nhà tôi sang đây làm dâu thì tôi coi bố mẹ anh như anh chị của mình, anh với cái Linh, thằng Lâm như cháu ruột của tôi thôi … đây nhé, bây giờ phải làm thế này. Việc của ông Long đã lo xong, nhưng việc quan trọng nhất của dòng họ Bùi chính là cái hạn độc đinh đó. Nó có thể tiếp tục xảy ra bất cứ lúc nào nên cần giải quyết càng nhanh càng tốt. 15 ngày nữa , ngày 26-27 âm tháng này là 2 ngày cực đẹp, phù hợp cho sang cát, chuyển mộ. Hôm đó sẽ cải táng lại cho cụ tổ vào lúc 12 giờ đêm, đích thân thím sẽ mời cô chín về ngự lễ… làm xong việc này coi như mọi vấn đề của dòng họ Bùi từ nay sẽ được ổn thoả. Mọi chuyện sẽ dần dần quay trở về quỹ đạo vốn có của nó….”

Thím Hương nói xong thì cầm chén rượu đế ngửa cổ uống ực một cái…. Mọi người nghe vậy cũng vui vẻ hào hứng hẳn lên vì cuối cùng cái hạn 3 đời độc đinh của dòng họ Bùi cũng đến lúc được hoá giải…. Màn đêm dần dần buông, tối nay khung cảnh của ngôi làng nhỏ thật đẹp và bình yên đến lạ. Con Mích nằm ở bên ngoài cửa, nó lắng tai nghe câu chuyện của mọi người rồi cúi đầu chợp mắt…. những ngày qua nó đã thức để bảo vệ ngôi nhà này quá nhiều rồi….

Thời gian thấm thoắt trôi qua, chẳng mấy chốc mà đã đến ngày 26. Từ hôm gửi vong của ông Long đi đến nay đã được nửa tháng, trong nhà không còn xảy ra bất kì điều gì ma mị nữa… Suốt những ngày vừa rồi, thím Hương luôn có mặt ở bên nhà Lương Hiền. Thím cứ đi loanh quanh khắp nơi trong làng để tìm một nơi có địa thế thật đẹp làm vị trí di dời mộ cụ tổ họ Bùi ra đó. Thím Hương ấn định nơi nằm mới của cụ sẽ ở tại nghĩa địa đồi làng cùng với mọi người cho đông vui, tuy nhiên sẽ nằm ở phía rìa đồi thoai thoải bên dưới. Đầu gối vào chân đồi, mặt quay về hướng Đông và nhìn thẳng ra con sông chảy qua ở phía trước….Đêm ngày 26, mọi việc chuẩn bị coi như đã hoàn tất, chỗ nằm mới của cụ tổ cách đỉnh đồi cũ gần 2 cây số…. Một đội bốc mả chuyên nghiệp trong làng đã được mời đến, hố ở địa điểm mới cũng đã được đào xong. 10 giờ đêm, đoàn người do thím Hương dẫn đầu, mang theo hương hoa, lễ lạt nối đuôi nhau một mạch thẳng tiến ra phía quả đồi Chiềng…

Mộ cụ tổ nằm trơ trọi ở trên đỉnh đồi, nơi có cây Hoè to lớn che phủ, đoàn người kéo nhau tay cuốc tay xẻng, dây thừng, đòn gánh… đèn pin quét loang loáng sáng hết cả phía chân đồi , chẳng mấy chốc mà mọi người cũng đã leo lên đến nơi. Một cái trại nhỏ bằng bạt dứa đã được căng sẵn để đề phòng trời mưa bất trắc…..

11 giờ đêm, giữa khung cảnh im lìm của buổi tối hôm đó, thím Hương châm Lửa, thắp nhang, đốt tiền vàng, thím quỳ trước mộ cúi lạy ba vái rồi bắt đầu khấn

“ Nam mô A Di Đà Phật! Nam mô A Di Đà Phật!Nam mô A Di Đà Phật!….

Con lạy chín phương Trời, mười phương Chư Phật, Chư phật mười phương…..

Con lạy Đức Đương cảnh Thành hoàng chư vị Đại vương…..

Con kính lạy ngài Đông trù Tư mệnh Táo phủ Thần quân….

Con kính lạy chư gia tiên Cao Tằng Tổ Khảo, Cao Tằng Tổ tỷ…….

Thương xót cha xưa, vắng xa trần thế.

Thác về, sống gửi, đất ba thước phải vùi chôn.

Phách lạc hồn bay, hình trăm năm khó gìn để.

Lúc trước việc nhà bối rối, đặt để còn chưa hợp hướng phương….Tới nay, tìm đất tốt lành, sửa sang lại, mong cầu được bình an….”

Thím Hương khấn vái trước mộ một hồi lâu rồi lấy từ trong túi ra một cái đĩa và 2 đồng tiền xu. Thím nhắm mắt lắc lư thân người rồi gieo đài âm dương vang lên “leng keng” một cái. Mọi người nín thở đợi chờ, thím Hương mỉm cười giơ chiếc đĩa lên đầu vái ba cái nữa rồi nói

“Lạy cụ…. lạy cụ…. vâng…. lạy cụ….. Mọi người…. bắt đầu động thổ…”

Nhóm đào huyệt mười mấy người xắn ống tay áo, cùng nhau tiến vào bổ những nhát cuốc đầu tiên. Dàn con cháu nhà họ Bùi đứng ở phía sau im lặng theo dõi. Hiền nín thở, cô cùng với mấy đứa em họ của Lương là con thím Hồng thím Mai cứ đứng nem nép vào nhau. Hôm nay cái Linh không có tham gia vào buổi tối này vì nó là chúa sợ ma, nhát gan, nó xung phong ở nhà trông thằng cu nhỏ để cho mọi người lên đồi làm việc… . Lương một tay cầm đèn bão, một tay đỡ bà Loan mà đứng nhìn độ bốc mả làm việc không dám chớp mắt…. Tiếng cuốc xẻng cuốc vào đất đồi vang lên những tiếng quành quạch. Cụ tổ họ Bùi nằm ở đây đã rất lâu, đất đồi cứng như đá, lại có rễ cây hoè chằng chịt bao phủ lên từng thớ đất ở ngôi mộ huyệt làm cho công cuộc đào bới trở lên khó khăn gấp nhiều lần. Phải khó khăn lắm mới phá được lớp bê tông phủ ở phía trên ra và đào xuống dưới được khoàng hơn 30 cm. Thím Hương đứng yên quan sát tình hình cẩn thận tỉ mỉ, tránh để xảy ra bất kì sai sót nào hết trong quá trình làm việc… Giữa cảnh đêm khuya, lúc này chẳng ai nói với ai câu nào hết, chỉ có tiếng cuốc xẻng, tiếng thở hồng hộc của đội bốc mả và tiếng chó sủa từ khắp nơi trong làng vọng về làm không khí cứ trở nên đặc quánh….. Huyệt càng lúc càng đào xuống sâu, bộ rễ của cây hoè bao phủ càng lúc càng chằng chịt làm cho ai nấy trong đội bốc mả đều thấm mệt. Từ phía xa xa có tiếng sấm ì ùng vọng tới, có ánh chớp chợt nhấp nháy vang lên làm Lương đang đứng khẽ giật mình… Lương lên tiếng

“Thím ơi… có vấn đề gì không thím… cháu sợ rằng trời sắp mưa rồi….”

Thím Hương cau mày bấm độn, thím đưa ánh mắt nhìn về phía xa xa rồi nghiêng đầu sang tai với cô Chín

“Dạ… vầng… vầng…. chặt luôn ạ… vầng…. con biết rồi ạ….”

Thím Hương sang tai với cô chín xong thì từ từ bước lên phía trước, trong lúc đội bốc mả vẫn đang hì hục không biết thím Hương sẽ làm gì thì thím rút ra từ trong túi một tờ giấy vàng. Thím châm lửa đốt lên rồi bắt quyết khua khua ngọn lửa xanh lè vào quanh gốc cây hoè. Một cơn gió thổi đến làm tán hoè lung lay, tán cây rung rung lên như là đang run rẩy. Thím Hương nhìn vào đội bốc mả nói

“Các anh cứ tiếp tục đào, 3 anh lại đây, chặt luôn cây hoè này đi hộ gia chủ… nó sắp thành yêu rồi….”

Mọi người nghe thím Hương nói cây thành yêu thì tá hoả, mấy anh trong đội bốc mả khẽ run rẩy nhìn nhau không biết nên sẽ làm gì thì thím Hương nói lớn

“Có cô Chín thượng ngàn ngự giá về đây, vong hồn vất vưởng khắp chốn không phận sự thì miễn can thiệp. Cụ tổ nhà họ Bùi nằm đây đã lâu, vì bị người ta hãm hại chọn thế đất xấu dẫn đến tai hoạ đã nhiều đời. Nay con cháu đến đây di dời tổ mộ, về nơi đất mới, cúi xin thành hoàng, thổ công thổ địa đồng thuận giúp sức cho gia chủ để hoàn thành công việc…”

Nói xong thím vung con dao vọ chặt đến phập một phát vào thân cây. Cây hoè khẽ run lên, bong ra một mảng lớn, thím Hương quay lại nhìn đội bốc mả nói

“Tôi đã khai nhát đầu tiên rồi, các anh không phải e sợ gì nữa. Tới chặt nó đi…”

Nhìn những hành động dứt khoát vừa rồi của thím Hương, mấy anh thanh niên như được tiếp thêm can đảm. Họ lấy mấy con dao rựa từ đống đồ nghề mang theo ra mà bắt đầu phang vào thân cây phầm phập, chan chát. Tán hoè rung rung, mỗi nhát dao chặt vào là mỗi lần đội đào huyệt bên cạnh cảm thấy đấy dưới chân như mềm ra thấy rõ. Từng đàn đom đóm ở đâu tự nhiên kéo về đỉnh đồi, chúng bay lập loè vòng quanh tán cây làm khung cảnh càng lúc càng thêm quái dị. Thím Hương cau mày nhìn lên bầu trời, thím quát

“Biến…..”

“Keng … keng … keng….”

Cái mõ đồng trong tay thím được đánh vang lên, lũ đom đóm đang bay trên đỉnh đầu mọi người tự nhiên hỗn loạn mà tản mát kéo nhau đi hết…. thím Hương quay đầu bảo đội bốc mả tiếp tục yên tâm làm việc rồi đứng yên nhìn về phía cơn dông từ xa theo dõi tình hình….

10 phút sau, những tiếng cây đổ khô khốc lách cách vang lên, tiếng người hò nhau đẩy mạnh, cây hoè sau một hồi bám trụ trước những nhát dao đã không còn chịu được mà đổ ập xuống đầu bên kia. Ở phía bên này, đội đào huyệt vẫn hăng say xúc từng xẻng đất, từng nhát xà beng đâm xuống đất vang lên thình thịch thình thịch…. Thím Hương gật đầu, thím giơ tay nói

“Được rồi… dừng lại… dừng lại…. đến nơi rồi….”

Mọi người dừng tay, đàn con cháu họ Bùi ở phía sau thấy vậy cùng tò mò mà tiến lên nhìn. Huyệt đã đào được khá sâu, một cái lỗ giữa đỉnh đồi đến gần ngập cả đầu người. Thím Hương bảo 2 người bên dưới dùng tay mà bới vì đã đến tiểu của cụ rồi. Hai người đàn ông nghe vậy cẩn thận lấy tay bốc từng nắm đất gạt ra. Mới dược mấy gạt, nắp tiểu sành của cụ tổ hiện ra, chạm vào tay ông kia đến lạnh toát, ông hốt hoảng nói to

“Đây rồi…. tiểu đây rồi… đây rồi….”

Cả đoàn ồ lên, bà Loan với mấy bà thím nhà Lương quỳ mọp xuống mà lạy. Lương thấy vậy tiến tới, nhìn thấy tiểu sành cụ tổ thì chắp tay lẩm bẩm

“Con lạy cụ… lạy cụ… con là Bùi Thanh Lương chắt của cụ đây… chắt bất hiếu , phen này khiến cụ vất vả rồi….”

Nói xong Lương cũng quỳ rạp xuống mà vái lạy như tế sao… Có lẽ ngày hôm nay, cụ tổ nhà họ Bùi chứng kiến cảnh gia đinh trong nhà trơ trọi đến như thế này thì chắc hẳn cụ cũng phải đau xót lắm…. Tiểu sành của cụ là loại tiểu sành ngày xưa, được trạm trổ hoa văn đen nhánh, vì ngày xưa họ Bùi là họ rất là có thế lực trong vùng cho nên tiểu sành của cụ cũng là loại tiểu đẹp bậc nhất. Thím Hương bảo mấy người trong đội bốc mả buộc dây và mà bắt đầu kéo tiểu của cụ lên. Gần chục người đàn ông hò dô, hợp lực, phải cẩn thận và khó khăn lắm mới đưa được tiểu của cụ lên tới mặt đất. Tiểu sành bị rễ cây quấn vào chằng chịt làm cho ai nấy nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy rùng mình. Thím Hương tiến lại xem xét, thím đưa tay gỡ từng lớp rễ cây bám trên tiểu sành ra, lấy vải sạch tẩm nước thơm, lau hết toàn bộ lớp đất cát bám ở bên ngoài cho sạch sẽ rồi mới gật đầu ưng bụng…

Đội bốc mả ngồi một hàng dài trên mặt đất nghỉ ngơi, Hiền cùng mấy đứa cháu gái trong nhà thi nhau tiếp nước tiếp chè để mọi người uống cho đỡ mệt. Thím Hương nhìn điện thoại thì thấy bây giờ cũng đã gần 2 giờ sáng, tiểu sành của cụ phải được chuyển đến nơi đặt mới trước 4 giờ sáng nay, như vậy là chỉ còn khoảng 2 tiếng nữa….Thời gian không chờ đợi ai bao giờ, cơn dông cũng đã kéo đến càng ngày càng gần hơn, thím Hương đứng dậy thúc giục mọi người

“Mấy anh em, thời gian còn lại không được nhiều nữa, mong mấy anh em cố gắng giúp đỡ toàn thể gia quyến…. giờ di huyệt đến rồi, mọi người cùng nhau bắt đầu chuyển cụ sang nhà mới kẻo trời mưa mất…..”

Mọi người nghe vậy thì đứng cả lên, một ông là trưởng nhóm vỗ tay hô hào anh em nói

“Đứng lên… đứng cả lên đi nào, nghỉ thế đủ rồi. Cố gắng giúp gia đình họ Bùi đi…”

Thế rồi chẳng ai phải bảo thêm ai một lời nào nữa, mọi người cùng nhau lục cục đứng dậy mà thay nhau khênh tiểu của cụ tổ xuống núi. Thím Hương đi trước dẫn đoàn, vừa đi vừa dải tiền vàng, đàn con cháu và mấy bà Thím nối đuôi nhau đi theo soi đèn cho đội bốc mả cùng nhau khiêng tiểu sành đi bộ sang nghĩa địa đồi làng…. tiểu của cụ tổ nặng lắm, mấy người thanh niên thay nhau gánh cái đòn bằng thân cây tre đực đi muốn gãy cả vai. Đoạn đường 2 cây số lúc này sao mà xa đến thế, đoàn người lầm lũi cứ thế mà đi bộ dọc đường làng trong đêm, chó ở khắp nơi bị đánh động cứ vậy mà tru lên inh ỏi… phía sa lưng cơn dông càng lúc kéo đến càng gần hơn, tiếng sấm tiếng chớp vang lên càng lúc càng nhiều… không khí khẩn trương gấp gáp giống như đang chạy đua với thời gian và không gian vậy…. Lương và Hiền dõi mắt nhìn lên bầu trời, trống ngực đập liên hồi, dường như cả 2 vợ chồng lúc này đều đang nín thở…….

Đi mãi thì cũng phải tới nơi, đoàn người cuối cùng thì cũng đã khênh tiểu của cụ đến với địa điểm mới. Phải nói là ai nấy đều mệt bở hơi tai…..2 giờ 45 phút sáng…. đoạn đường chỉ 2 cây số thôi mà đi mất đến gần 45 phút. Thím Hương ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, thím bắt đầu chắp tay khấn lậy thổ công thổ địa, thành hoàng làng cùng các vong hồng người dân trong làng chấp thuận cho cụ tổ nhà họ Bùi chuyển tới nơi ở mới. Khấn xong thím hô

“Hạ huyệt….”

Đội bốc mộ đến nơi chưa kịp nghỉ thì đã nhận được lệnh hạ huyệt của thím Hương. Thời gian lúc này không còn nhiều nữa rồi, cơn dông đang thực sự kéo tới, nếu không đắp mộ cụ tổ nhanh thì nước mưa trào xuống hố có như là hỏng hết chuyện. Thím Hương lo lắng thúc giục mọi người rồi băt đầu vừa chắp tay vừa tiếp tục hành lễ… Đội bốc mả vội vã hối thúc nhau, mồ hôi lạnh tuôn ướt đẫm hết cả đầu cả tóc. Mười mấy người xúm lại khệ nệ khiêng tiểu của cụ tổ họ Bùi từ từ đặt xuống hố chôn. Chiếc tiểu sành den xì từ từ, từ từ theo từng nhịp hạ mà dần dần chui tọt xuống dưới , vừa in trong cái huyệt tối thui , sâu hoắm…. con cháu họ Bùi dõi theo nín thở. Ông trưởng đoàn bốc mả hô to

“Xong rồi…. rút dây…”

Hai cái dây thừng được rút lên, gió lúc này dã thổi càng ngày càng dữ, một tia sét đánh lên như muốn xé toạc bầu trời. Thím Hương hô to , giục mọi người nhanh chóng lấp đất lại kẻo mưa sẽ chuẩn bị đổ xuống ngay bây giờ. Lương là người nóng ruột nhất, anh đang ở phía sau lao vụt lên , cầm lấy cái xẻng mà chính là người đầu tiên lấp đất. Đoàn bốc mả thấy vậy thì hô hoán nhau, mười mấy con người tay xẻng tay cuốc, cật lực mà xúc đất đổ vào. Công việc được diễn ra với tiến độ cực kì nhanh chóng. Chỉ mấy phút sau, đất đã được đổ đầy, mọi người ai nấy đều mạnh tay mà nèn đất cho thật chặt, thật chắc…… cuối cùng thì công việc cũng đã xong …. 3 giờ 20 phút……

Thím Hương tiến lại làm những thủ tục cuối cùng. Một bó nhang lớn được thím đốt cháy cả

lên đùng đùng rồi cắm ở trên mộ cụ tổ…. vậy là đã hoàn tất……

Một tiếng sấm nổ rền vang lên, có tiếng mưa rào rào ở đằng xa bắt đầu truyền tới. Thím Hương cắt cử 4 người trong đội ở lại căng bạt che mộ, trông chừng cảnh giác để tới sáng nay khi nào tạnh mưa sẽ bắt đầu tiến hành xây gạch cho mộ cụ luôn. Mọi người còn lại kéo nhau vội vã ra về, ở trên đầu, những giọt mưa nặng hạt đầu tiên đã bắt đầu rơi xuống….

Cả đoàn về đến nhà thì cũng đã ướt như chuột lột, lễ chuyển mộ đã hoàn thành xong. Lương mừng rỡ lau nước mưa trên mặt rồi tiến lại thắp nhang trên bàn thờ, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến tên ông Long… mọi chuyện đến giờ phút này, vậy là cũng xong cả rồi……

Buổi sáng hôm đó ở gia đình Lương lại tổ chức cỗ bàn linh đình, ai nấy đều vui mừng phấn khởi. Mưa rào đến gần 7 giờ sáng thì cũng đã tạnh, mộ cụ tổ nhà họ Bùi cũng được lát gạch và xây lên to đẹp ngay trong buổi sáng ngày hôm ấy. Vậy là cái hạn độc đinh của dòng họ này cũng được giải quyết êm xuôi. Thím Hương xem xét tình hình đã ổn thì ở lại đến chiều rồi cũng xin phép cùng mọi người ra về. Trước khi về , bà Loan cầm một cục tiền dễ đến mấy chục triệu dúi cả vào tay thím Hương, thím lắc đầu nguầy nguậy từ chối, thím nói

“Em coi nhà bên này như anh em của em. Em mà nhận tiền thì còn ra thể thống gì nữa. Tất cả chỉ là chút tấm lòng của người em này, mong gia đình chị cùng dòng họ Bùi từ nay sẽ được yên bề ổn định… em xin phép… lần sau có gặp phải chuyện gì thì cứ gọi cho em…”

Bà Loan xúc động ôm chầm lấy thím Hương mà cảm ơn không ngớt, thím Hương mỉm cười rồi nổ máy xe ra về…… ở trên hiên nhà, bà Loan, Lương, Hiền , cái Linh , con Mích, tất cả đều cảm động mà dõi theo bóng hình thím Hương đang từ từ khuất dần ra xa phía ngoài cổng….

———————-

3 năm dài đằng đẵng cũng nhanh chóng trôi qua, ngày giỗ năm đó của ông Long cũng được thím Hương đứng ra làm lễ. Di ảnh và bát nhang của ông cũng được chuyển từ chùa Hàm Long về nhà. Từ ngày di dời mộ cụ tổ, mọi chuyện trong dòng họ Bùi tự nhiên cứ thế mà thuận lợi, suôn sẻ hơn, những chuyện ma mị, khó hiểu từ đó cũng không còn thấy xuất hiện nữa. Lương sau nhiều năm phấn đấu trong công việc, anh được đề bạt tin tưởng và thăng cấp lên đến đại đội trưởng đại đội huấn luyện. Công việc buôn bán của cái Linh cũng tự nhiên từ ấy mà phất lên, kinh tế gia đình được cải thiện thấy rõ. Bà Loan thì đầu óc đã minh mẫn trở lại bình thường, bà không còn thơ thẩn và bị ám ảnh bởi cái chết của Lâm và ông Long … Hiền dạo ấy hạ sinh được đứa con thứ 2 , lại tiếp tục là một thằng con trai kháu khỉnh, đầu đinh của dòng họ Bùi như vậy là lại thêm được một nhánh…., 2 thằng con trai của Lương được đặt tên lần lượt là Bùi Thanh Luân và Bùi Thanh Lĩnh. Vong hồn của Lâm từ ngày đó cũng không thấy hiện về thêm nột lần nào nữa ….Con Mích thì vẫn như vậy, nó ngày ngày đứng trên hiên nhà như một người bảo vệ trung thành, dõi theo quá trình lớn lên của 2 thằng nhỏ mà lặng lẽ tồn tại như một thành viên đích thực của gia đình vậy…..

Cuộc sống của Hiền từ những ngày đầu mới chập chững về làm dâu nhà Lương cho đến nay cuối cùng cũng đã trải qua được rất nhiều những sóng gió, nó làm cho cô càng ngày càng cứng rắn và mạnh mẽ lên rất nhiều. Cô xứng đáng là một người chị dâu trưởng mẫu mực của gia đình cũng như của cả dòng họ Bùi…. Lúc này đây, mẹ Hiền ở dưới suối vàng linh thiêng, nhìn đứa con gái bé nhỏ của mình ở trên trần được hạnh phúc viên mãn thế này thì cũng đã được yên lòng mà mỉm cười, nhắm mắt….

Hết!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *