Tôi không giỏi văn chương, nhưng câu chuyện của tôi tôi rất muốn kể, vì nó khiến tôi suy sụp và thất vọng rất nhiều. Tôi quen và yêu ny được 4 năm, trong suốt thời gian đó không hề làm gì có lỗi với cô ấy cả, tôi thậm chí đã tính đến chuyện năm tới cưới hỏi vì cô ấy cũng đã 26 tuổi, nói vậy để mọi người hiểu tôi yêu nghiêm túc thật lòng. Hôm giữa tháng tôi có nói với mẹ về việc dự tính đám cưới, mẹ tôi hỏi:
– Ngọc biết chuyện nhà mình chưa?
– Chưa, đợt tới con nói.
– Mày phải nói trước khi quyết cưới xin để nó suy nghĩ, đừng để chuyện đã rồi. Mày giấu là mẹ nói đấy.
Chuyện mẹ tôi nói là việc gia đình tôi: bố tôi có một đứa con trai ngoài giá thú 7 tuổi, hiện đang sống với mẹ nó ở tỉnh khác. Trước đây bố tôi làm lái xe riêng cho một ông doanh nghiệp nên thường xuyên đi công tác cùng ông ấy, trong một lần như vậy thì có mẹ con đứa em tôi. Thật ra gia đình tôi không biết chuyện vì làm nghề của bố tôi phải đi xa ngắn ngày dài ngày là bình thường. Từ khi ông chủ kia mất vì bệnh thì bố tôi nghỉ làm ở nhà, lương hưu dư giả nên thấy ông thỉnh thoảng đi xa thăm bạn bè họ hàng nhà tôi cũng không thắc mắc. Đến giữa năm ngoái, bố tôi bị phát hiện bệnh dạ dày nặng, chữa mấy tháng chữa khỏi được nhưng tiền lương hưu, tiền mọi người cho đội nón đi hết. Lúc đó bố mới thú nhận với ba mẹ con tôi là ông còn một gia đình nữa, trước đây ông lo được cho họ vì ông đã mở cho cô kia một quán cà phê, mỗi tháng hỗ trợ tiền thêm cho đứa nhỏ, nhưng bây giờ ông quá khó khăn nên nhận lỗi để cả nhà xem có giúp được không. Tất nhiên cả nhà tôi phản đối, nhất là mẹ tôi. Thực ra tôi cũng thông cảm với lý lẽ mẹ đưa ra, là hồi trước bố tôi đi làm tháng chỉ gửi về cho mẹ 5 triệu lo cho anh em tôi, sau tôi lên đại học mới tăng lên 8 triệu, lấy lý do ở quê chi tiêu ít, mẹ tôi vẫn gồng gánh buôn bán cho anh em tôi ăn học đầy đủ, mà bố bao năm chi li cũng chả tiết kiệm được đồng nào dồn hết cho cô kia, thêm nữa mẹ không nói tôi cũng biết là phụ nữ thường ích kỷ, không ai muốn gửi tiền cho tình địch bao giờ. Em tôi thì là con gái nên ủng hộ mẹ. Chỉ còn mình tôi, tôi thương mẹ cũng thương bố, mà đứa bé kia dù sao vẫn là em cùng cha của tôi, tôi cũng không bỏ kệ nó được. Bố tôi cũng nói chuyện với tôi rồi, ông bảo đại khái là:
– Trước bố gửi mỗi tháng 12 triệu. Giờ nếu con gửi thì gửi tháng 7-8 triệu thôi, trước mắt tầm đấy đủ lo cho em Kem còn sau nó cần học hành gì hơn thì bố con mình tính sau.
Lương tôi tầm 12 triệu, tôi tính nếu lấy vợ xong có thể hai vợ chồng góp mỗi đứa 4 triệu cũng không nhiều. Mẹ giục nên tối chủ nhật đó lên HN đi cà phê tôi có nói chuyện hết với ny, ny tỏ ra không bằng lòng bảo tôi:
– Ý anh là cưới xong em phải chia tiền đó với anh? Em mới đi làm, 4 triệu là gần nửa lương ấy, xong còn thuê nhà, sinh hoạt, tiền chi tiêu riêng 2 đứa, để dành lo sinh đẻ con cái nữa thì thế nào?
– Thì từ từ trời sinh voi sinh cỏ. Hoặc là dùng ít đồ hồi môn lo trước đi, em tiếc đồ nhà em cho thì dùng đồ bên nhà anh cho.
– Thế thì không cần đồ hồi môn gì cả, anh về bảo luôn nhà anh gom tiền ấy gửi cho dì anh có phải tiện không, tự nhiên cho em đứng giữa làm trung gian chuyển tiền kiểu đấy em không thích. Ít ra vẫn có mẹ anh thương em, em hồi môn nhà chồng 1 món cho đúng nghi thức thôi cũng được.
– Em phải nghĩ cho anh với chứ. Mẹ anh là vợ cả mẹ anh ích kỷ đã đành, em là phận làm con không được phép đánh giá bố mẹ như thế. Mà đàn ông, lỡ làm ra thì phải chịu trách nhiệm, mình báo hiếu bố thì có gì sai mà em tính toán nhở?
Thật ra tôi nhớ không chính xác hết nhưng đại khái cãi nhau thế, xong ny tôi mặt lạnh tanh bảo:
– Em không đồng ý góp tiền. Bố mẹ em, bố mẹ anh mới là những người em đặt mục tiêu phụng dưỡng lo toan, sau con cái chúng ta, chứ không phải người thứ ba. Mà bố anh cũng gom tiền mở hẳn cho quán cà phê rồi, đến lúc bố anh không chịu trách nhiệm được nữa thì cố mà làm ăn chứ đòi hỏi gì người không làm mà phải chịu trách nhiệm. Còn anh nói sai rồi, bên nhà anh chưa đi lại, chưa hỏi han gì nhà em mà lại bảo em là phận dâu con nhà anh? Em thì cũng không dám nhận đâu, em quý mẹ anh nhưng em không đáp ứng được yêu cầu của bố con anh, anh tìm người khác đi.
Một phát chia tay ngay và luôn không đắn đo, về hủy kết bạn xóa liên lạc gỡ trạng thái các kiểu. Nửa tháng trời năn nỉ không xiêu lòng, dứt khoát là bỏ. Đây không phải lần đầu tôi chia tay, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác bị phản bội lòng tin thế này, vì tôi luôn nghĩ em sẽ khác. Bố tôi đã bảo: coi như không có duyên, nhưng phải nhớ người không ở cạnh con lúc khó khăn thì cũng không có tư cách đứng bên con lúc con phú quý. CƯời nhạt thật sự. 4 năm yêu nhau không bằng mấy triệu, vậy em có hiểu nổi chân lý này không?
Bố nào con nấy. :))
Đã phá hoại gia đình ng ta còn đòi hỏi chu cấp. Có cái đb ý. Thứ đéo gì chứ đéo phải t7,cn
Đọc cfs xong bất ngờ vl người như bạn còn tồn tại trên đời à ?
Thôi lương 12 củ đem cho nốt bà vợ 2 của bố đi 7-8tr làm gì ngta khinh cho :))
Bố con anh chất lượng quá. Nếu bố a không phát bệnh thì chắc vẫn ko ns ra chuyện đã có con riêng đâu nhể. Đã phản bội rồi lại còn nói đạo lý lúc khó khăn với phú quý. Méo chịu nhìn lại bản thân. Thôi thì cả 2 đến ở chỗ bà có con riêng kia mà sống cho đúng lẽ
Này là anh hãm bằng thực lực rồi, ko phải hãm do luyện tập nữa
Mẹ ở nhà đi làm còng lưng nuôi con ăn học, con lớn lên muốn đem của hồi môn của vợ tương lai đi nuôi tu ét đây của bố mẹ bất lực said: “tao nuôi phải cái thứ gì chứ không phải con tao”
Ai bảo tôi ích kỉ chứ gặp tôi, tôi cũng làm như thế, đọc giọng văn của anh này ko thể ngấm được, ghéttttt
Thằng này chắc chắn có âm mưu chứ người bình thường không ngu như vậy được phải không cả nhà
Ông ngu do bẩm sinh hay do tập luyện mà có v. Tốt nhất là ông độc thân tiếp đi chứ ai yêu cho nổi
Anh khôn hết phần thiên hạ như vậy xứng đáng bị đá :))))
A cũng may mắn được thừa hưởng cái suy nghĩ ngu ngốc của bố a đấy :)))