THIÊN THẦN GÕ CỬA

Vậy là mẹ lũ trẻ đã qua đời. Người ta vẫn nói “nghĩa tử là nghĩa tận”. Mọi người trong làng vội vã kéo nhau đến, mỗi người góp một thứ.

 Người mang vải liệm, người mang thức ăn cho lũ trẻ đói khát. Trong số ba anh em, John là đứa lớn nhất, mười hai tuổi, đã bắt đầu biết việc. Katie là chị thứ hai, khoảng mười tuổi, hoạt bát và thông minh; tất nhiên là nếu được chăm sóc tử tế. Còn Maggie, em út thì thật vô vọng. Hai năm trước, con bé ngã từ cửa sổ và bị chấn thương cột sống. Kể từ đó, nó chỉ nằm trên giường, ngoại trừ những khi được mẹ bế ra ngoài.

“Tương lai nào sẽ chờ đón lũ trẻ?” là câu hỏi lớn trong đầu mọi người. Sau khi cân nhắc và bàn bạc với vợ, ông Ken nhận nuôi John. Còn bà Eli thì cho rằng nhận nuôi Katie là tốt nhất, mặc dù con bé còn quá nhỏ để có thể làm việc được trong vài năm tới.

Nhưng đến Maggie thì ai cũng ái ngại. Các bà, các chị mang tới một chiếc chăn, vài bộ quần áo cũ, thay bộ quần áo rách rưới trên người con bé. Đôi mắt buồn của con bé khiến nhiều người động lòng trắc ẩn. Ánh mắt như gõ cửa trái tim mọi người, mong tìm một lối vào. Thế nhưng chẳng ai mở cửa. Chẳng ai nói “Tôi sẽ nuôi Maggie”. Ai muốn có một đứa con nằm liệt giường cơ chứ?

Cuối cùng, một người đàn ông lên tiếng: “Đưa con bé đến trại tế bần. Như thế sẽ không còn ai phải áy náy nữa”.

“Trại tế bần là nơi buồn tẻ cho một đứa trẻ ốm yếu như Maggie”. Một người khác nói.

“Với con tôi hoặc con anh thì đúng thế.” Một người khác bảo: “Nhưng với Maggie thì lại tốt đấy. Con bé sẽ được tắm rửa sạch sẽ, có thức ăn, được chữa trị khi ốm đau. Như thế còn tốt hơn nhiều so với khi mẹ Maggie còn sống”.

Đám tang diễn ra vào ngày hôm sau. Những người hàng xóm cũng tới căn nhà tồi tàn, nhưng không ai đi theo chiếc xe tang ra nghĩa địa. Xong việc, ông Ken dắt John đi, hài lòng rằng mình đã làm được một việc tốt. Bà Eli bảo Katie: “Chào tạm biệt em gái đi”, và vội vã tách hai đứa trẻ đang nước mắt ngắn dài. Những người còn lại thì hấp tấp rời khỏi căn nhà lụp xụp. Vài người cố tránh không nhìn Maggie. Chỉ còn lại Joe Thompson và vợ người thợ rèn còn đứng trước ngưỡng cửa.

“Thật tàn nhẫn nếu để con bé một mình như vậy”.

“Vậy hãy đưa nó đến trại tế bần. Con bé sẽ phải đến đó”. Vợ của người thợ rèn trả lời, quày quả đi ra, để mặc Joe và con bé ở lại.

Người đàn ông đứng yên, băn khoăn suy nghĩ. Lúc sau, anh quay lại, đi vào căn nhà. Dẫu bị đau, Maggie đã gắng tự ngồi thẳng dậy trên giường, nhìn ra cửa. Trên khuôn mặt gầy gò, trắng bệch là nỗi sợ hãi mơ hồ.

“Chú Joe Thompson!” con bé kêu lên: “Đừng bỏ cháu một mình!”.

Dù có vẻ ngoài thô ráp, Joe Thompson có một trái tim nhân hậu. Anh thích trẻ con và luôn hài lòng để chúng chơi ở cửa hàng của mình, nơi có những chiếc xe trượt tuyết hoặc các cỗ xe anh sửa chữa cho mọi người trong làng.

“Không đâu, Maggie ạ”. Joe trả lời và đi đến bên giường, cúi xuống, nhẹ nhàng quấn Maggie trong tấm mền sạch sẽ mấy người hàng xóm mang tới ban sáng, bế con bé lên, đi về nhà mình.

Jane, vợ Joe, bị vô sinh và không phải là người phụ nữ thánh thiện cho lắm. Vì thế, Joe hoàn toàn có căn cứ để lo lắng về phản ứng của vợ mình. Từ xa, Joe đã thấy Jane đứng đợi trước cửa với cái nhìn khó chịu.

Joe ôm chặt con bé vào lòng. Anh bỗng thấy một cảm xúc dịu dàng, kỳ lạ len vào trái tim như thể đã có một tình cảm sâu đậm ràng buộc anh với đứa trẻ.

“Anh đang ôm gì đó?”. Jane hỏi lớn.

Joe không trả lời mà chỉ nhìn vợ như muốn nói: “Hãy nhẹ nhàng và chờ một chút”. Anh đi thẳng vào căn buồng nhỏ, đặt Maggie lên giường. Rồi anh bước ra ngoài, đóng cửa lại, đối diện với bà vợ chua ngoa.

“Anh mang con nhóc bệnh tật đó về nhà hay sao?”. Jane gắt gỏng.

“Đôi khi trái tim phụ nữ thật sắt đá”, Joe nói với vợ. Hằng ngày, mỗi khi vợ cáu bẳn về điều gì đó, anh đều giữ im lặng. Nhưng hôm nay thì không.

“Chưa bằng một nửa nam giới các anh!”.

Bằng trực giác, Joe biết câu nói của mình đã có hiệu quả. Anh trả lời vợ một cách tức giận thực sự: “Vậy mà tất cả phụ nữ ở đám tang đều chẳng buồn nhìn Maggie đáng thương lấy một lần. Và khi chiếc xe tang rời khỏi nhà thì họ cũng vội vã bỏ đi, để con bé lại một mình trong túp lều cũ nát”.

“Sao không cho nó vào trại tế bần? Mang nó về đây làm gì?”.

“Con bé không thể tự đi đến trại tế bần được”, Joe nói: “Phải có ai đó đưa con bé đi chứ”.

“Vậy sao anh không đi thẳng đến trại tế bần ấy?”. Jane lên giọng.

“Anh không phải là thằng ngốc. Phải gặp người giám hộ đã, rồi sau đó phải có giấy phép mới được”.

“Khi nào anh đi gặp người giám hộ?”. Jane hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.

“Mai”.

“Sao phải đợi đến mai? Đi ngay bây giờ và chấm dứt cái gánh nặng này đi”.

“Jane! Chẳng nhẽ chúng ta không thể làm được điều gì nhỏ nhoi cho con bé mồ côi khốn khổ hay sao? Hãy cho con bé một đêm an lành, hãy đối xử tốt với con bé một đêm trong đời có được không?”.

Giọng Joe bỗng run run. Anh quay đi để vợ không nhìn thấy đôi mắt đã ầng ậc nước của mình. Jane không nói gì, nhưng một cảm giác dịu dàng, ấm áp đã len lỏi vào trái tim cô.

“Jane! Hãy chăm sóc Maggie thật tốt và nói chuyện với con bé thật dịu dàng”. Joe nói tiếp: “Hãy nghĩ về người mẹ đã khuất của con bé, và cả sự cô đơn, nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn mà con bé sắp phải gánh lấy trong đời”.

Jane không trả lời, chỉ quay về phía căn buồng nhỏ nơi chồng cô vừa đặt Maggie, đẩy cửa và lặng lẽ bước vào.

Joe không đi theo. Anh đã thấy sự thay đổi trên sắc mặt của vợ và biết rằng tốt nhất là để Jane một mình với con bé. Anh đi nhanh về phía cửa hàng của mình và làm việc ở đó cho đến sẩm tối.

Khi về, qua cửa sổ, Joe đã thấy Jane đang ngồi bên giường, quay lưng về phía cửa sổ và nói chuyện với con bé. Từ khuôn mặt Maggie, Joe thấy con bé đã bớt buồn và không có biểu hiện gì là đau đớn. Anh thấy như vừa cất đi được một gánh nặng.

Joe không đi ngay lập tức vào căn buồng mà đi quanh ở gian bếp để Jane biết là anh đã về. Tốt nhất là không nên nhắc gì đến con bé vào lúc này.

Rửa sạch bụi, đất, Joe đi vào căn buồng. Maggie ngước đôi mắt to, sáng nhìn anh đầy biết ơn. Tim Joe như tan chảy! Joe ngồi xuống. Lần đầu tiên anh nhìn kỹ khuôn mặt con bé. Maggie có khuôn mặt trong sáng mà sự khổ đau chưa kịp chạm đến.

“Vậy tên con là Maggie?”. Joe nắm lấy bàn tay nhỏ bé trong tay mình.

“Vâng ạ”.

“Con bị bệnh thế này lâu rồi à?”.

“Vâng ạ”.

“Có bác sĩ tới thăm bệnh cho con không?”.

“Trước đây thì có nhưng lâu rồi ông ấy không tới nữa”.

“Con có hay bị đau không?”

“Thỉnh thoảng. Nhưng bây giờ thì không ạ. Sáng nay, khi chú bế con lên thì một bên người và lưng con đau nhói”.

“Bây giờ thì không đau nữa à?”.

“Từ khi con được nằm trên chiếc giường êm ái này thì không còn đau nữa ạ”.

“Chiếc giường này tốt chứ?”

“Ồ vâng, rất tốt ạ!”. Maggie nói, giọng đầy biết ơn.

Đúng lúc đó thì Jane gọi anh ra ăn cơm. Joe nhìn vợ rồi quay qua Maggie. Jane hiểu ý, nói: “Em sẽ cho con bé ăn sau”.

Ngay khi Joe ngồi xuống bàn, Jane bảo: “Anh định làm gì với con bé?”.

“Anh tưởng em biết rồi chứ? Con bé sẽ đến trại tế bần”. Joe trả lời, vờ tỏ vẻ ngạc nhiên.

Jane nhìn Joe một cách khá kỳ lạ. Rồi cả hai yên lặng, không ai nhắc lại chủ đề đó thêm lần nào nữa trong suốt bữa ăn. Ăn xong, Jane nướng một lát bánh mì, quệt bơ, rót sữa. Thêm một tách trà, cô mang sang cho Maggie.

“Ngon không?”. Jane hỏi trong khi con bé đang ăn ngon lành.

Câu trả lời với cái nhìn biết ơn của Maggie bỗng nhiên làm thức tỉnh một cảm xúc trong Jane tưởng chừng đã không còn có thể trở lại sau nhiều năm mòn mỏi.

Sáng hôm sau, Jane bảo Joe : “Chúng ta hãy để con bé ở đây một, hai ngày hoặc lâu hơn. Nó còn quá yếu”.

“Con bé sẽ khiến em vất vả hơn đấy”. Joe nói.

“Một, hai ngày thì chẳng sao. Con bé thật tội nghiệp!”.

Hôm đó, Joe đã không đi gặp người giám hộ. Ngày hôm sau và hôm sau nữa cũng vậy. Thực ra, Joe không bao giờ đi gặp người giám hộ cả, bởi chỉ trong chưa đầy một tuần, Jane đã không còn ý định đưa Maggie vào trại tế bần nữa.

Điều gì đã xảy ra với gia đình người thợ sửa xe nghèo Joe Thompson vậy? Căn nhà của họ đã từng tăm tối, lạnh lẽo, và cô đơn khi người vợ không có ai để yêu thương, chăm sóc ngoài bản thân mình. Nó đã khiến Jane trở thành một người đàn bà chua ngoa, cay nghiệt. Giờ đây, tình yêu, sự kiên nhẫn, và lòng biết ơn trong mắt con bé như dòng suối ngọt tưới mát tâm hồn Jane. Với Jane, giờ đây Maggie là “vô giá”. Còn với Joe Thompson, sẽ không một người đàn ông nào trong khu phố hạnh phúc hơn anh. 

Một thiên thần đã gõ cửa và đi vào nhà anh trong hình hài một đứa trẻ ốm yếu, không nơi nương tựa. Thiên thần đó đã khiến cho tất cả các căn buồng ảm đạm, tê tái trước đây trong căn nhà bỗng nhiên ngập tràn ánh nắng yêu thương.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *