Phần 7 : “Rặt rặt xuống nhặt cho tao, ăn mất hạt nào thì tao đánh chết”
Sau khi dặn dò, mẹ Cám đi. Cám ở nhà.
Tấm ngồi trong vòng bát quái. Cám ngồi ngoài hiên. Trời nổi gió, dần đổi sang màu xám xịt.
Hôm nay mây che mất trăng. Những rặng tre rủ bóng phủ xuống mặt đất. Dưới gốc tre mọc lên những khóm cỏ dại, u tối một vùng.
Cám ngồi ôm mình trước hiên. Người run bần bật. Thi thoảng có tiếng Tấm gọi khe khẽ từ đằng sau. Cám không nghe.
Thỉnh thoảng lại có tiếng Tấm đứng dậy, đi quanh vòng tròn rồi lại ngồi xuống.
Thỉnh thoảng lại có tiếng Tấm vọng ra: em ơi thóc gạo lẫn nhau thế này, em có muốn mình cùng nhặt không? Em ơi nhặt gạo ra gạo, thóc ra thóc xong, mình cùng đi hội.
Rồi chốc chốc lại có tiếng Tấm cười.
Cám ôm đầu. Cám không nghe. Cám nhìn về phía trước.
Kì lạ ở chỗ, trong những bụi cây trước mặt, khi nãy chỉ có một con chim sẻ, giờ đã lên tới mười con.
Và tiếp tục tăng lên.
Từng đàn từng đàn chim sẻ không biết từ đâu bay tới, đậu xuống. Chúng bu chen chúc cạnh nhau. Có những cành cây trĩu xuống một cách gắng gượng.
Chúng không cất tiếng hót, cũng không gây nên tiếng động. Tất cả chỉ im lặng, trân trân nhìn Cám, những ánh mắt thực quái gở.
Rồi từ phía sau, Cám nghe thấy một câu hát vọng ra, giọng hát khe khẽ như tiếng thì thào. Tiếng hát chầm chậm, từng nhịp, lạnh thấu xương, len lỏi từ bên trong, văng vẳng ra ngoài sân vắng:
“Rặt rặt (con chim sẻ) xuống nhặt cho tao
Ăn mất hạt nào thì tao đánh chết”
Tấm vừa dứt câu, tất cả lũ chim đồng thời nhắm mắt.
Một chiếc lá nhè nhẹ rơi từ trên cây, chạm xuống mặt đất…
Rồi lũ chim sẻ mở to mắt ra đồng loạt. Hàng chục đôi mắt màu đỏ đang nhìn về phía Cám. Chúng chớp mắt, chúng gật lắc đầu, chúng hót, chúng đập cánh, những âm thanh vang lên dồn dập, như ma kêu quỉ khóc, như người chết thét gào.
Một con rời khỏi cành. Những con còn lại cũng làm theo. Tất cả lao thẳng vào trong nhà. Ùa vào trận đồ bát quái. Lông chim bay rụng khắp nơi. Trong nhà, hàng chục con chim sẻ đang điên cuồng mổ xuống đất. Gạo và thóc văng lên tung tóe.
Cám ở ngoài hiên. Chết trân. Hãi hùng. Trời vốn xám xịt nay lại càng tối hơn.
Cô từ từ quay đầu về phía sau.
Có ánh chớp nổi lên. Trời bắt đầu đổ cơn mưa trĩu hạt. Phản ảnh trong nhà là một khung cảnh hỗn loạn. Những con chim điên dại, đang thực hiện công việc riêng của chúng.
Đứng ở tâm vòng tròn đó, Tấm tóc xõa rũ rượi, mặt trắng xanh không chút sinh khí, từ từ ngẩng đầu lên…
…nhìn thẳng về phía Cám.
Rồi Tấm chầm chậm, chầm chậm, bước qua trận đồ nay đã vỡ tan tành, tiến về phía đứa em.
Cám rên lên một tiếng kinh hãi rồi bỏ chạy, mới được hai bước chân đã vấp xuống bùn. Trời mưa nên bùn não nhoét. Cám đứng dậy, rồi lại trượt chân, ngã nhoài người xuống. Cùng khắc ấy, bóng người phía sau đang từ từ tiến đến gần.
Cám nghẹn lên một tiếng rồi ngất đi.
Tấm quay người về phía đằng sau.
Ở sân, có một con gà đang đứng đó. Nó kêu:
“Cục ta cục tác, cho ta nắm tho..”
Tấm bẻ cổ con gà.
Tấm tiến về phía sân sau. Tại chiếc giếng nơi Bống chết, miệng giếng bị lấp bằng đất đá, có một chỗ hõm xuống tạo thành một vũng nước. Tấm nhỏ máu gà xuống, máu chạm xuống nước bốc khói xì xèo. Mặt nước chuyển sang màu đỏ, nổi lên những bong bóng sùng sục.
Tấm chọc tay xuống mặt nước, sâu trong lớp bùn, có một đôi hài làm bằng xương trắng, ánh sáng tỏa ra nhè nhẹ, kì dị như lân tinh. Sau đó, tay nhúng cặp hài xuống vũng nước đang sôi ấy.
Cặp hài trắng nổi lên những đường vân, biến thành cặp giày thêu màu đỏ, với những hoa văn kì dị. Tấm nhìn cặp giày một lúc lâu, trong đầu văng vẳng tiếng nói.
“Cặp hài đỏ này
Ta dành cho con
Hãy dùng lấy nó
Để gặp nhà vua.”
Bỗng ở trong mặt đất có tiếng lục đục. Có một con rết nhỏ bằng đốt ngón tay chui lên. Tấm để con rết bò lên tay, nói với nó:
“Con hãy đi tìm rết tinh cho ta…”
Rồi Tấm thả nó đi.
Đoạn, Tấm đi qua nhà, nói vọng vào trong:
“Các ngươi, không ăn nữa. Hãy đi tìm vị trí của nhà vua cho ta.”
Bọn chim sẻ chớp những cặp mắt màu đỏ, sau đó ùa ra ngoài, bay đi tứ phía.
Tấm tiến lại gần Cám. Cám vẫn đang bất tỉnh. Tay trái của Tấm giơ lên, bàn tay chuyển sang màu tím.
Những văn tự trên yếm của Cám lại phát sáng.
Tấm càng giờ cao tay, những văn tự càng sáng hơn.
Rồi Tấm giật mình nhảy lùi lại.
Vào khoảnh khắc ấy, Tấm, không, ác linh trong người cô được nhắc nhở về kí ức năm xưa, trong cái biển lửa của chiến trận, có một người đàn ông dáng người oai vệ, tay cầm gậy sắt nặng trịch, cưỡi trên con ngựa đen hai mắt rực lửa, tiếng gầm hí vang trời.
Nghĩ ngợi một lúc, Tấm thu tay về, chân bước đi về phía cổng nhà.
Hôm ấy, người ta thấy một dáng người đi trong trời mưa tầm tã, hướng thẳng về phía kinh thành.
Phần 8: “Từ nay nàng sẽ là vợ ta.”
Tin một thiếu nữ tên Tấm lên làm vợ vua đã lan ra khắp chốn. Khắp thiên hạ, người ta đồn nhau những câu chuyện kì quái, dù chẳng ai muốn tin, nhưng người này kể cho người kia, xong cuối cùng cứ lan ra thành một tích lạ.
Người ta đồn nhau rằng, hôm ấy trên lòng sông, dưới chân cầu, có một chiếc hài thêu tinh xảo nối trên mặt nước. Một số người bơi xuống vớt chiếc hài ấy. Nhưng đến gần chiếc hài bỗng nhiên bị kéo thụt xuống lòng nước, không thấy ngoi lên.
Dân làng xung quanh cho rằng có yêu quái. Quây quanh hai bên bờ, mời thầy pháp đến, làm đủ mọi thứ phép nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Người càng lúc càng đông. Từ phía sau, khi đoàn xa giá chở nhà vua qua cầu, con voi ngự bỗng nhiên cắm ngà xuống đất kêu rống lên không chịu đi.
Khi nhà vua và đoàn tùy tùng đi qua, người dân mới rẽ sang hai bên.
Vua sai tùy tùng nhảy xuống nước, vớt chiếc giày. Dân làng nín thở, sợ người lính ấy sẽ bị kéo xuống nước sâu mà biến mất. Kì lạ thay, người tùy tùng ấy dễ như không, với lấy chiếc giày, trình lên nhà vua.
Nhà vua cầm chiếc giày lên, nhìn xung quanh, những họa tiết hình xoắn ốc màu đỏ cuộn tròn, những đường vân như vảy cá, nổi lên rồi lại chìm xuống.
Nhà vua như trong cơn mê, lẩm bẩm:
“Người đi vừa chiếc giày này hẳn là một trang tuyệt sắc.”
Rồi bỗng dưng, vua truyền lệnh:
Hễ ai đi vừa chiếc giầy, thì vua sẽ lấy làm vợ.
Dân làng ồ lên ngạc nhiên. Dù sợ hãi vì chiếc giày, nhưng việc làm vợ vua vẫn là một món hời lớn. Các bà, các cô chen nhau đến chỗ thử giày. Nhưng cứ ai cầm giày lên định ướm vào chân, lại thấy trong tay mình không phải là chiếc giày, mà là một con cá bốn chân, có hàm răng nhọn hoắt đang nhe ra. Hễ chỉ cần cho chân đến gần, nó sẽ vồ lên mà ngoạm chặt.
Thành thử, cứ ai đang định thử giày, thì lại kêu “ối” lên một tiếng, giật mình, ném chiếc giày ra xa. Dần dần, khắp dân trong làng, không ai dám thử nữa. Chiếc hài cứ chỏng chơ nằm trên mặt đất.
Nhà vua có vẻ thất vọng, bỗng từ trong đám đông, xuất hiện một người con gái nhẹ nhàng bước đến. Người con gái đó dáng vẻ hiền dịu, làn da trắng, hai mắt trong veo, thân hình đầy đặn, dáng người yểu điệu như liễu yếu đào tơ. Nàng đi đến, chống một chân xuống và thử giày.
Vừa như in.
Nhà vua vui mừng, sai người gọi người con gái ấy đến, hỏi:
“Nàng tên gì?”
“Thưa bệ hạ. Thần thiếp tên Tấm.” – giọng Tấm nhỏ nhẹ
Nhà vua lấy tay nâng cằm của Tấm lên, ngắm nghía rồi nói:
“Từ nay nàng sẽ là vợ ta.”
Rồi nhân gian đồn nhau câu chuyện như thế, có kẻ còn thêm mắm thêm muối. Rằng, sau khi nhà vua đưa Tấm đi, có bóng một con thuồng luồng mắt đỏ bơi dưới mặt nước. Rằng, Tấm thực chất là hồ li tinh sống ở trên núi, bày kế mê hoặc nhà vua, bởi người trong làng, chưa ai nhìn tấy Tấm trước đây cả.
Mẹ Cám nghe được tin, lập tức quay về nhà.
Cám ngồi trong nhà, co ro một góc, nhà cửa tan hoang, gạo và thóc vương vãi khắp nơi.
Thấy mẹ về, Cám òa lên khóc.
Ôm Cám vào lòng, thị lẩm bẩm: “Nhắm đến hoàng cung. Thì ra ngay từ đầu, ác linh đã có ý định phong ấn long mạch.”
Ngày hôm đó hai mẹ con Cám, im lặng dọn dẹp nhà cửa. Trong đầu mẹ Cám nghĩ đủ mọi cách để dừng tay ác linh. Nhưng hoàng cung canh phòng cẩn mật, cao thủ vô số, khả năng xâm nhập vào là quá nhỏ, không chừng phải đổ máu vô ích.
Tối hôm đấy, mẹ Cám ngồi trong nhà, bói một quẻ, xem sao, xem mệnh. Nhìn kết quả lá số, thị im lặng một lúc lâu. Đoạn, thị gọi Cám ra mà bảo rằng:
“Ý trời đã định, mệnh ta sắp cạn, sống chẳng còn được bao lâu nữa.”
“Việc phong ấn long mạch ngàn năm chẳng phải chuyện một sớm một chiều. Thời gian này, ta sẽ truyền lại cho con những gì ta biết để phòng thân. Sau đó, con hãy lên đường đi tìm các đạo sĩ trong giang hồ. Họ sẽ nghĩ ra cách để bảo vệ long mạch.”
“Thế nước đang lâm nguy. Chúng ta phải có bổn phận phải bảo vệ nước Đại Việt này.”
Mẹ Cám dặn thêm, từ giờ trở đi, không được rời chiếc yếm đang mặc.
Cám nuốt nước mắt vào trong, gật đầu.
Muốn tu tập cảnh giới đạo pháp đầu tiên, phải mất ít nhất một năm. Mẹ Cám rút ngắn giai đoạn, muốn đạt được những bước cơ bản, phải mất ít nhất sáu mươi ngày.
Vậy mà, chưa tới bảy ngày sau, trong một buổi sáng tiết trời âm u, vạn vật ủ rũ không chút sinh khí.
Trong lúc Cám đang tu tập ở sân, mẹ Cám trong nhà, lẩm nhẩm xóc bình, rơi một quẻ xuống đất. Thị cầm lên đọc, thấy hai chữ viết bằng mực đỏ: ĐẠI HUNG.
Thị bắt đầu dịch quẻ, những tiếng đều đều:
“Quẻ này
Nhà tan cửa nát
Quỷ khóc thần gào.
…”
Cùng lúc đó, ngoài sân có động.
“…
Số đoản mệnh
Bệnh tật, mất máu
Tuyệt đối không được dùng.”
Lời mẹ vừa dứt, Cám ngẩng đầu lên.
Chẳng biết tự bao giờ, Tấm đang đứng nhìn từ phía cổng, cười nhẹ:
“Chào em. Chị về giỗ cha.”
Phần 9: Vương phi
Tấm không đi một mình.
Đi cùng với Tấm là một người cận vệ lực lưỡng, cao gấp đôi người bình thường, tứ chi to như cái cột đình. Hắn cầm một thanh đao lớn nặng gần nửa tạ, cán đao đang đặt ở phía gáy, đùng đùng sát khí.
Ở phía sau là cả một đoàn lính hộ vệ gươm giáo đầy đủ. Nguyên do cũng bởi, trước khi Tấm rời cung, nhà vua đã ban cho một trăm lính tinh nhuệ, cùng với lời dặn: kẻ nào đụng đến một sợi tóc của vương phi, lập tức giết không tha.
Tấm mỉm cười. Lúc này, Tấm không còn là người thị nữ thôn quê nữa, mà là một vương phi đầu cài trâm ngọc, tay đeo vòng vàng, khoác trên mình áo lụa vàng lấp lánh, xinh đẹp vô cùng.
Chào Cám xong, Tấm sai người cận vệ hộ pháp cùng các tì nữ đứng đợi ở phía ngoài cổng. Rồi kéo tay Cám bước vào trong nhà để nói chuyện riêng.
Mẹ Cám cũng ngồi xuống.
Ba người cùng lặng im.
Mẹ Cám nhìn vào con người phía trước, lúc này, một luồng yêu khí bốc lên sôi sùng sục, như muốn ăn tươi nuốt sống mọi vật xung quanh.
Tấm nhìn mẹ Cám rồi nói nhỏ nhẹ:
“Mẹ. Sao hôm nay ngày giỗ mà không chuẩn bị gì hết vậy?”
Mẹ Cám ngẩng đầu lên, nhìn Tấm:
“Ngừng diễn kịch được rồi. Ngươi biết hôm nay không phải ngày giỗ cha Tấm chứ?”
Tấm lấy tay áo che miệng, bật lên một tràng cười khanh khách.
“Mẹ à… Con nói hôm nay là ngày giỗ… Chứ đâu có nói là giỗ ai ?”
Rồi quay sang nhìn Cám:
“Cám này. Em đã chuẩn bị hậu sự cho mẹ chưa?”
Cám giật mình. Người trước mặt mình, không phải chị Tấm nữa.
Đoạn, Tấm nhìn chiếc yếm đỏ, sau cười với Cám:
“Cám à… Em vẫn mặc chiếc yếm đó sao… Chẳng lẽ từ lúc chị đi, em không tắm sao?”
Rồi. Đột nhiên, nét mặt Tấm trở nên nghiêm nghị.
“Đưa chiếc yếm cho chị đi.” – Tấm nói
Cám ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Nhìn Tấm một lúc lâu.
Dường như không cần giữ bình tĩnh nữa, Tấm nói lớn: “Đưa chiếc yếm cho chị!”
Vừa nói, Tấm vừa đứng dậy, nhoài người ra phía trước, tay hướng thẳng về phía chiếc yếm, mẹ Cám cũng đứng dậy, định ngăn cản Tấm.
Tức thì, cả ba người cùng trông thấy những văn tự trên yếm lại phát sáng một lần nữa. Tấm thu tay về, quay lưng về phía mẹ con Cám, đi thêm một vài bước, ngửa mặt lên trời, vừa cười vừa nói:
“Quả nhiên… Quả nhiên… Thần vật này. Người Hán chúng ta không thể chạm vào được…”
Mẹ Cám ngạc nghiên. “Thần vật?”
“…nhưng người Việt các ngươi thì có thể.”
Rồi Tấm quay người lại, cho tay vào trong áo, từ từ rút ra một con dao.
Mẹ Cám rút ra hai lá bùa rồi hét lên: “Ngươi định làm…?”
Thị chưa kịp nói nết câu, thì đã thấy ở trước mặt, Tấm hai tay cầm dao, tự đâm vào bụng mình.
Một dòng máu chảy ra.