Tại sao những phụ huynh có tính kiểm soát con cái quá mức lại thường hay thất bại?

Người nào càng không có năng lực thì càng thích làm tổng đạo diễn, giáo sư cuộc sống hoặc chỉ đạo các con mình, dẫn đến kết quả là con bạn cũng nối tiếp thất bại của bạn, nhưng lúc đó thì bạn không những không tự biết nhận ra những sai lầm của mình mà còn trách con bạn không biết phấn đấu.

Người nào sống càng thất bại thì lại càng đặt những giấc mơ hão huyền không thực tế lên người con mình và càng muốn can thiệp vào cuộc sống của con cái. Một khi giấc mơ sụp đổ thì lại đổ lỗi cho con cái.

Thích so sánh, ngày nào cũng so sánh con mình với con người khác mà không so sánh mình với những ông bố bà mẹ khác.

Không có đầu óc, làm theo bất cứ cách dạy con nào mà mình biết, cũng không suy nghĩ rằng cách đó có phù hợp với con mình hay không, và cũng không cần biết rằng mình có thực sự hiểu rõ cách đó hay không.

Không biết cách tự lượng sức mình, những việc mình làm không được thì yêu cầu con cái nhất định phải làm.

Gỉa tạo, lúc nào cũng nói đó là vì tốt cho con, nhưng thực ra thì lại vì sự sĩ diện của mình mà không nghĩ đến cảm nhận của con cái.

Háo danh lợi, khi con mình giỏi thì khoe khoang, con mình không giỏi thì cảm thấy xấu hổ.

Coi việc nuôi nấng con cái như một kiểu đầu tư, buôn bán nhưng lại quên việc mình không giỏi buôn bán. Lúc phá sản rồi thì lại trách “sản phẩm” không có tính cạnh tranh, vậy chẳng nhẽ “sản phẩm ” không phải là do bạn tạo nên hay sao?

_________

[2260 likes]

Hôm nay tôi có mua tặng cậu em họ học cấp II một đôi giày và một chiếc quần adidas. Toàn bộ quá trình thấy cậu em rất bẽn lẽn và sợ sệt, cậu ấy cứ nói với tôi rằng :”thôi chị ơi đừng mua …em cũng không phải thích lắm”, vừa nói vừa không dời mắt khỏi đôi giày.

Lúc đầu thì cậu ấy chỉ là đi cùng tôi đến TTTM để tôi đổi một chiếc dây chuyền thôi. Nhưng khi tôi nhìn thấy cửa hàng adidas thì lại nhớ ra rằng cậu ấy thường xuyên nhắc đến việc anh em bạn bè đều đang rất thích hiệu này, nhưng ở huyện thì không có cửa hàng chính hãng nên bố mẹ của họ đều phải ra tận vùng ngoài mới có thể mua đem về, qua những câu nói đó, tôi có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ của cậu ấy dành cho những người bạn kia. Thế là tôi kéo cậu ấy vào và nói rằng thích gì thì đều có thể thử.

Toàn bộ quá trình này mẹ tôi đều ở bên cạnh cằn nhằn, tôi cũng hiểu là mẹ tôi muốn nói gì, chắc chắn là chê giày hãng này quá đắt…Thậm chí ngay cả khi tôi ra thanh toán thì mẹ tôi vẫn không ngừng khuyên tôi không mua nữa, nhưng bị tôi giật lấy thẻ và quẹt thanh toán, còn cậu em họ tôi thì mặt mày đỏ bừng.

Lúc đó tự nhiên thấy lòng bàn tay tôi ướt ướt, tôi nhớ lại thời thanh xuân của mình, mặc toàn là đồ thừa của em gái nhà mẹ nuôi, thậm chí cả quần áo của mẹ nuôi. Lúc đó tôi ở trong trường đã trở thành một câu chuyện cười điển hình, thậm chí có nam sinh còn chạy lại và nói với tôi rằng “bạn mặc thế này trông thật giống bà cô già”..

Tôi nhìn mẹ và nói “việc được một người tặng một món đồ mà mình rất thích, cảm giác vui mừng đó cho đến tận bây giờ khi mà con đã có thể mua là không thể có được nữa”. Mẹ tôi im lặng, còn tôi thì đột nhiên thấy thật hả dạ.

Một tuổi thơ quá hiểu chuyện và một gia đình có phụ huynh tiết kiệm quá đáng sẽ để lại bóng tối lớn thế nào trong lòng những đứa trẻ? Điều này chắc có lẽ phải những đứa trẻ đã trải qua rồi mới có thể hiểu được.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *