Tôi đã đọc sách self-help trong nhiều năm qua, và tôi thừa nhận rằng chúng gây nghiện thật đấy. Nếu tôi tóm tắt mọi thứ được nói đi nói lại trong tất cả các cuốn self-help thì nó sẽ là:
· Hãy tin tưởng vào bản thân.
· Tập trung vào thứ bạn muốn.
· Giữ dáng.
· Không bao giờ bỏ cuộc.
· Hãy xem khó khăn là “cơ hội”.
· Hãy tích cực.
Tôi chỉ kể ra vài điều thôi, nếu bạn muốn thêm chút nữa thì có thể là thiền, tập thể dục, có tầm nhìn… vân vân mây mây….
Nghe có vẻ thú vị nhỉ.
“Wow! Anh ấy đã trở thành CEO chỉ bằng cách làm theo những điều này? Vậy thì tôi cũng có thể mà!”
Nhưng điều đó không xảy ra. Bạn thức dậy chỉ để tắt báo thức rồi ngủ thêm.
Nếu những cuốn self-help có hiệu quả thì những người đọc nó đã thành công hết rồi. Tuy nhiên, tôi biết nhiều người dù chưa đọc sách self-help cũng vẫn thành công và hạnh phúc như thường.
Vậy có vấn đề gì với sách self-help nhỉ?
Chả có vấn đề gì sất.
Thứ có vấn đề là hệ thống niềm tin của ta đây nè.
Tác nhân “bên ngoài”, giống như những câu chữ trong những cuốn self-help vậy, chỉ là sự kích thích tạm thời thôi, “cho đến khi và trừ khi” có một cái gì đó thay đổi ở bên trong ta.
Ta định dậy sớm, nhưng ta dậy không nổi. Do niềm tin của ta.
Ta cũng định thiền đấy, nhưng thiền không được. Do niềm tin của ta.
Ta muốn suy nghĩ tích cực lắm, nhưng không tích cực nổi. Do niềm tin của ta.
Bộ não của ta là cỗ máy tính phức tạp nhất từng được biết đến, và nó lập trình cuộc sống của ta. Đầu ra thay đổi chỉ khi chương trình thay đổi.
Do đó, thay vì đọc ngày càng nhiều những cuốn self-help, sẽ tốt hơn nếu ta làm việc dựa trên niềm tin.
Tôi đọc ở đâu đó rằng bầu trời không phải là giới hạn, mà giới hạn là ở niềm tin của ta.
Theo: Thái Đức Phương