Khi tôi viết những dòng này thì anh đã ở nơi nào đó rất xa – nơi đó ko còn đau buồn, ko còn hoá chất. Trg suy nghĩ của t, căn bệnh UT ở đâu đó rất xa ko phải ở trong căn nhà này, trên chiếc giường kia, trên cơ thể a- chồng của tôi. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Chồng t cao m75 70kg. Còn t cao m52 42kg. Nhìn tôi đi cạnh a như nấm lùn vậy. Nhưng chắc ông trời bù đắp cho sự xấu xí của t bằng 1 ng chồng có những thứ tôi thiếu. Chênh nhau 5t. Từ lúc yêu tới lúc cưới vẻn vẹn 1 năm. Nhưng từ ngày đầu gặp gỡ cho tới bây g. T vẫn tin ông trời sinh a ra để dành cho tôi.
1 cuộc gọi nhầm điện thoại tôi và a bắt đầu nói chuyện cháy máy. Hết pin lại sạc. Hồi đó chưa bùng nổ sờ mát phôn. Chỉ nghe gọi thông thường. Chúng t hẹn gặp nhau đúng ngày 8/3. A ôm theo 100 bông hồng đỏ tặng tôi. Món quà bất ngờ, sự ân cần dịu dàng của a làm tôi mê mẩn. Cứ thế yêu nhau được 1 năm thì t cưới. 5 năm t đón bé con chào đời. Anh làm công trình nay đây mai đó. Nhưng chưa bao g a về mà vắng tiếng cười trong nhà. Ng ta bảo dân ctrinh con chợ vợ đường. Nhưng t tin ck tôi. Ty là phải có niềm tin chứ. Vì chưa có ai trên đời này chiều tôi như a cả. T khẽ nhăn mặt a đã biết t đau, t khẽ ho a đã mua thuốc sẵn, chưa bao g a để t giặt quần áo hay rửa bát mỗi khi về nhà. Người đàn ông như thế tìm ở đâu ra. Lương tháng a chuyển thẳng vào tk cho tôi. A chỉ giữ lại đủ tiền xăng xe. Tuần a về 1 lần. A chưa bao g kêu ca dù công trình ăn uống thiếu thốn đủ thứ. A chẳng thuốc lá rượu chè gì. A ít khi ốm vặt. Khi t sinh a về chăm t 1 tháng rồi gọi gọi bà lên để đỡ t rất nhiều.
Đầu năm 2019 a ốm. Những cơn ho kéo dài dai dẳng. T động viên a đi khám. A bảo chắc ko sao đâu. Uống rồi tiêm ks suốt mấy tháng liền ko khỏi.
A cùng t xuống HN khám. Bs chẩn đoán a bị UT phổi giai đoạn 4. Các tb UT đã di căn sang nhiều bộ phận trong cơ thể. T và a khăn gói lên viện. Gửi con cho bà chăm. Rong ruổi cơm viện cháo viện. A bắt đầu vào đợt hoá trị đầu tiên. Trc đây t từng nghĩ a mãi mãi là bức tường vững chãi cho t dựa vào. Nhưng tới g căn bệnh quái ác lai.quật ngã ng đàn ông của t. A nôn mửa ko ăn uống được. Tóc rụng. Dần trở nên trọc lốc. T động viên a cố ăn, đút cho a từng thìa cháo mà nc mắt rơi theo. A còn nói a ko sao. Sẽ khỏi. T tìm đủ loại thuốc, ai mách đâu t chạy đi tìm vượt mấy trăm km đi mua dù biết chỉ còn 1% hi vọng. Cuối cùng sau 5 tháng điều trị tích cực. Bs gọi t ra. Nói gđ cbi tinh thần. T ngã gục.
Anh bảo muốn về nhà với 2 con. T đưa a về. A ôm 2 con vào lòng. Cả gd chúng t đều khóc. Đêm mùa đông buốt giá. A bảo e lại gần đây. Cho a làm chỗ dựa cho e lần cuối. A nợ mẹ con e. Nợ e 1 đời. Xin lỗi e. T nắm chặt tay a. Cánh tay a buông thõng. Kết thúc mọi đau đớn. Với Ut ko phải cái chêt’ là giải thoát hay sao. T vốn cố mạnh mẽ để a ko lo buồn nhưng g phút chứng kiến a ra đi, t oà khóc nức nở. G phút ấy a vẫn còn muốn làm chỗ dựa cho t! Lúc đó t chỉ nghĩ: phản bội cũng dc, ly hôn cũng dc, chia ly cũng dc nhưng đừng là cách biệt âm dương. Hơn 1 năm t vẫn phải nói dối con t là a đi công tác. Con gái nhỏ chỉ hỏi tôi” bố đi lên trời rồi hả mẹ” sao bố lâu về thế. T gắng gượng gồng gánh nuôi con. Nhưng đêm về t nhặt từng mảnh vụn kỷ niệm dằn vặt bản thân mình. T ko biết sống sao nữa. Thà là a đáng ghét, a phản bội t còn hơn a quá tốt để rồi tôi hận chính bản thân mình ko thể giữ nổi a.
Với tôi thì a vẫn sống- chỉ là ở thế giới khác mà thôi.
