r/photography

Chụp ảnh đường phố là nghệ thuật hay đơn giản chỉ là tư liệu hình ảnh?

Chụp ảnh đường phố là nghệ thuật hay đơn giản chỉ là tư liệu hình ảnh?

Tôi luôn nghĩ chụp ảnh đường phố như một hình thức nghệ thuật (phụ) nhằm giúp nhiếp ảnh gia thể hiện các góc nhìn thường ngày qua lăng kính nghệ thuật của họ và có cùng khả năng tự do sáng tạo (ý tôi là về mặt đạo đức hơn là về mặt pháp lý) với các hình thức nghệ thuật khác.

Nhưng sau khi tôi xem video của Ted Forbes về phóng sự ảnh và chụp ảnh đường phố. Ông ấy nói rằng “Cả hai đều yêu cầu tiêu chuẩn đạo đức cao về tính chân thực của hình ảnh”.

Tôi không chắc Ted Forbes đúng hay sai. Nhưng nếu ông ấy đúng thì có thể tôi sẽ không muốn trở thành nhiếp ảnh gia đường phố. Tôi thật sự chỉ mong muốn các tác phẩm của mình đậm tính nghệ thuật sáng tạo. Tôi không hề có ý tự cao gì khi suy nghĩ như vậy, khi tôi chỉ mới là dân nghiệp dư tập tành chụp ảnh, tôi đã phải tìm tòi, học hỏi rất nhiều để biến các bức ảnh của mình thành tác phẩm nghệ thuật và hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ đạt được thành tựu này.

Nhưng nếu chụp ảnh đường phố tuân theo các nguyên tắc khách quan về đạo đức như phóng sự ảnh, vậy tôi muốn biết thể loại mà nhiếp ảnh gia Fan Ho theo đuổi là thuộc thể loại nào?

(T/N: Fan Ho là nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Trung, ông nổi tiếng với thể loại chụp ảnh đường phố. Từ năm 1956, ông đã giành được hơn 280 giải thưởng từ các triển lãm và cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế. Một vài tác phẩm của ông. – theo wiki)
__________________________
Link Reddit: https://redd . it/g3cf6i
__________________________

u/friedeggovereasy (10 points)
Tôi không nghĩ chụp ảnh đường phố bắt buộc phải ghi lại những điều tương tự như các phóng sự ảnh cố gắng truyền tải, cho dù tất nhiên một vài tư liệu hay phóng sự ảnh được chụp trên đường.

>u/Imperial3agle (3 points)
Và đó là cách tôi hiểu. Cảm ơn bạn vì câu trả lời!
__________________________

u/nagabalashka (5 points)
Hello, vì tiếng anh của tôi tệ vl nên tôi khó đi sâu vào được. (ND: me too .-.)

Nhưng về cơ bản, bạn chính là người quyết định tác phẩm của mình, và chụp ảnh đường phố là phạm trù rất rộng trong nhiếp ảnh.

Ted nói như vậy vì chụp ảnh đường phố truyền thống bị trói buộc bởi trường phái Con người – Nhiếp ảnh Con người (hãy nhìn các tác phẩm của Doisneau), nơi mà tính nhân văn được đề cao (bởi vì nó thực sự liên kết với phóng sự ảnh).

Nhưng như những gì tôi nói, chụp ảnh đường phố thật sự là trường phái rất rộng, vì có rất nhiều nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Bạn sẽ tìm thấy những nhiếp ảnh gia như Saul Leiter với cảnh sắc trừu tượng, nước màu mạnh mẽ gay gắt, Doisneau đậm chất thời sự, hoặc Vivian Maier với khung hình về cuộc sống thường ngày ở các thành phố lớn châu Âu, Fan Ho – nhiếp ảnh gia sử dụng các mô hình và những đường nét ánh sáng mạnh mẽ trong căn phòng tối để chơi đùa với ánh sáng và bóng tối.

Vì vậy, chụp ảnh đường phố có thể là tư liệu hình ảnh, nhưng cũng có thể là nghệ thuật, hoặc cả hai hoặc không cái nào cả. Điều này tùy thuộc hết vào bạn.

(ND: Nhiếp ảnh Con người (bản gốc là humanist photography) là phong trào nhiếp ảnh tại Pháp, được tạo bởi các nhiếp ảnh gia có sở thích chụp ảnh mọi người trong cuộc sống hàng ngày mà không có bất kỳ yếu tố tạo dáng hay nhân tạo như đèn chiếu, chỉnh sửa hình ảnh,… Mục tiêu của nhiếp ảnh gia là ghi lại cảm xúc của con người. Một số hình ảnh của trường phái này. Thật sự không biết mình có dịch đúng tên trường phái này không nữa .-.
Robert Doisneau – ông là nhiếp ảnh gia tiên phong trong Nhiếp ảnh Nhân văn cùng với Cartier Bresson. Các nhiếp ảnh gia được chủ cmt nhắc ở trên mình có add thêm link hình cho các bạn tham khảo, bản gốc không có link.))

>u/Imperial3agle (2 points)
Câu trả lời xuất sắc! Câu cú cũng rất tốt. Rõ ràng tiếng Anh của bạn không hề tệ xíu nào 😉
__________________________

u/JordanMccphoto
Cũng như nhiều hình thức nhiếp ảnh khác, chụp ảnh đường phố có thể thay đổi dựa trên ý định. Từng được sử dụng để làm tư liệu và hình ảnh trên báo chí, chụp ảnh đường phố được yêu cầu bắt buộc phải mang tính chân thực của cuộc sống, nhưng cũng phải có tính nghệ thuật. Tuy nhiên, nếu chỉ để phục vụ mục đích nghệ thuật thì ý định sẽ thay đổi. Chuẩn mực đạo đức mà tôi quan tâm nhất chính là chân tâm của nhiếp ảnh gia. Nếu họ đòi hỏi hình ảnh không được qua photoshop hay dàn dựng, nhưng hóa ra lại không phải như vậy, điều đó thật vô đạo đức. Điều này cũng tương tự với chụp ảnh phong cảnh hay chụp ảnh thiên nhiên hoang dã.

Sẽ luôn có người nói với bạn mỗi thể loại nhiếp ảnh phải là một điều cụ thể và duy nhất nào đó. Tuy nhiên, việc đặt ra các giới hạn và những hạn chế chỉ làm nghệ thuật bị kìm kẹp. Là một người yêu thích các tác phẩm Fan Ho, dù nếu phát hiện rằng ông ấy dùng phòng tối phù phép để người xem tập trung vào hình ảnh hơn, tôi sẽ không phán xét gì miễn ông ấy thành thật với điều đó, vì các tác phẩm là kiệt tác.

Ngoài ra, với tôi có những điều khác nhau về nội dung chung và cụ thể của từng bức hình.

Với tôi, khi đánh giá một bức hình đường phố, từ quan điểm nghệ thuật khắt khe, tôi sẽ đánh giá những điều sau đây:
– Chụp được khoảng khắc thú vị.
– Ánh sáng và khung hình tốt.
– Câu chuyển ẩn sau bức hình (vài người xem khác nhau có thể tạo nên câu chuyện của riêng họ).

Tuy nhiên, với phóng sự ảnh bức hình phải phản ánh đúng thực tế của một sự kiện cụ thể (ví dụ: 1 cuộc biểu tình)

Hy vọng đây là câu trả lời bạn mong muốn.
____________________
Bài đăng của bạn Mymy – dân chụp ảnh nghiệp dư bằng con điện thoại Realme 3 Pro trong group:
https://www.facebook.com/…/rvn.gr…/permalink/526863881557158
[Ảnh gốc: @jackman217]

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *